Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1793: Bom Nổ




Đây là phương thức chiến đấu phù hợp nhất cho họa sĩ nhà họ Trần: Ẩn giấu bản thể yếu đuối của chính mình trong đám bộ đội khổng lồ, để mọi người không thể tìm thấy hắn, mà hắn có thể vẽ Bát Đại Kim Cương tùy ý giết chóc.

Zard cao giọng kêu to:

“Nhanh đi tìm hắn!”

“Đi.”

Khánh Trần nói ra, hắn vừa nói vừa bóp cò súng ngắm đen pháo điện từ. Nhưng lần này đối phương đã chuẩn bị trước, tốc độ bay lượn trên không trung của cấp A, rất khó bị nhắm chuẩn.

Khánh Trần bắn liền lúc ba phát súng, khó khăn lắm mới có một phát bắn trúng phần bụng của Phi Thiên Thần Nữ kia, chậm lại tốc độ truy sát Huyễn Vũ!

“Nhanh.”

Hắn nói với Zard:

“Bây giờ còn không biết tên họa sĩ kia để lại mấy át chủ bài, nhanh hơn một chút!”

Đám người nương theo tường đất bảo vệ của Zard nhích tới gần, còn chưa tới trước mặt, Zard đã điều khiển đất cát nâng thân thể của Huyễn Vũ, đưa vào bên trong đất cát di động che chắn của bọn hắn.

Khánh Trần nhìn Huyễn Vũ.

Lúc này, bỗng nhiên Zard nói:

“Ta không có ý định giết hắn thừa dịp hắn hôn mê, dù muốn giết cũng giết một cách quang minh chính đại.”

Đột nhiên Khánh Trần cảm thấy hơi kỳ quái, quan hệ của Zard đối với Đại Vũ giống nhau, mà Đại Vũ cũng ghét Zard nghiến răng nghiến lợi. Trong mối quan hệ của hai người họ, hình như đều dựa vào sự gắn bó với Tiểu Vũ.

Vì Zarf chết Tiểu Vũ sẽ khổ sở, cho nên Đại Vũ đến cứu Zard.

Vì Đại Vũ chết Tiểu Vũ cũng chết, vì vậy Zard muốn cứu Đại Vũ.

Thật là một mối quan hệ tam giác kỳ diệu….

Nhưng Khánh Trần cũng không nghĩ đến, sẽ có một ngày chính mình sẽ đi cứu Huyễn Vũ….

Vận mệnh không thể đoán trước.

Khánh Trần nói:

“Yên tâm, ít nhất hiện tại ta sẽ không giết hắn, nhưng không có cách nào tách ra hai người sao?”

Zard lắc đầu:

“Đại Vũ nói, có lẽ đến Bán Thần, ý chí tinh thần của hắn bắt đầu dung hợp với thế giới, có lẽ sẽ có biện pháp, nhưng bây giờ thì không có.”

Trong lúc nói chuyện, một tiếng nổ lớn vang lên từ phía hậu phương của chiến trường, đó là tiếng vang của bom nổ!

“Đi!”

Khánh Trần nói:

“Bây giờ không phải lúc nói chuyện phiếm, Ương Ương đã phá hủy hậu phương hỏa lực của bộ đội, chúng ta tiến lên phá vỡ trận hình của bộ đội nhà họ Trần! Chúng ta lập tức tiếp ứng cho Ương Ương, lôi kéo bộ đội nhà họ Trần đi vào khu cấm kỵ số 002, sau đó giết họ!”

“Zard, đi theo hướng của ta, tấn công!”

Khánh Trần cao giọng nói.

“Được rồi!”

Họ chỉ có sáu người, lại nghênh đón sáu ngàn người của sư đoàn dã chiến đang chủ động tiến lên, nếu có người quan sát từ trên bầu trời, khẳng định sẽ phải thán phục trước sự tương phản rất lớn này!

Ương Ương giúp bọn hắn phá hủy nặng hỏa lực ở hậu phương của bộ đội, bây giờ đối phương đã hoàn thành nhiệm vụ, nhất định họ phải đón Ương Ương đi cùng!

Lúc này, một hình bóng yểu điệu nhanh chóng bay trở về từ chiến trường, bộ đội của nhà họ Trần tấn công nàng từ dưới mặt đất, nhưng bị nàng linh hoạt né tránh.

Thiếu nữ rơi vào bên trong vòng bảo hộ của công sự, tiếp tục xông trận chiến đấu cùng bọn hắn.

Khánh Trần vội hỏi:

“Ngươi có bị thương không?”

Ương Ương khẽ cong khóe miệng:

“Vừa rồi bị nội thương, tim hơi đau một chút.”

Khánh Trần kéo nàng về phía sau:

“Ngươi nghỉ ngơi một chút, đừng xuất trận nữa, ta tới. Ta không nghĩ đến ngươi trở về nhanh như vậy, bây giờ chúng ta rút lui ra ngoài, kéo bộ đội của nhà họ Trần vào khu cấm kỵ số 002, nơi đó mới là trận chủ chốt của chúng ta.”

“Chờ một chút, dù hỏa lực của bộ đội nhà họ Trần đã nổ tung.”

Ương Ương nói:

“Ta thấy Đinh Đông và một vị khổng lồ khác ở phía Nam dẫn theo mấy trăm con lợn rừng xông về phía bắc. Họ cách chúng ta ít nhất 1600 mét, dù số lượng của bọn hắn nhiều hơn chúng ta, lại kiềm chế phần lớn bộ đội nhà họ Trần, bộ đội nhà họ Trần sắp phải đối mặt với sự vây kín của bọn hắn.”

Khánh Trần trầm mặc.

Trong kế hoạch của hắn, khu cấm kỵ số 002 mới là chiến trường chính của hắn.

Phải biết đây là một trận dã chiến sư đoàn, hơn sáu ngàn người, dù từ từ chém giết, đối phương cũng có thể làm kiệt sức từng người một.

Vô Củ của Khánh Trần có thể giết mấy trăm người, Thiên Táng của Zard có thể giết thêm mấy trăm người, coi như ông chủ Hà và ông chủ Trịnh lại giết một hai ngàn người, như vậy những người còn lại giết như thế nào? Đây chính là hơn hai ngàn binh lính có đầy đủ súng ống.

Nếu Zard và hắn cũng kiệt sức thì sẽ không có cách nào đối kháng với vũ khí nóng.

Nhưng, Đinh Đông và Cô Đông đến cứu hắn.

Khó trách lúc trước bộ đội nhà họ Trần không triệu tập hết chủ lực để nổ tung bọn hắn, thì ra là Đinh Đông và Cô Đông kiềm chế họ.

Thì ra là vậy.

Khánh Trần hít một hơi thật sâu:

“Ta vẫn không thể đi.”

Vị khổng lồ dịu dàng hiền lành kia, chờ mùa đông đến, là vì chờ được ăn trái cây mà hắn mang đến.