Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1769: Cướp Người Côn Luân




Tiểu Ung đứng bên cạnh nói:

“Còn hơn một trăm người ở lại đã là tốt lắm rồi. Ngày trước, ta còn cảm thấy những học sinh này đều là bông hoa trong nhà kính. Bây giờ thì lại thật sự bất ngờ khi thấy vẫn còn có một số người chịu được khó nhọc. Ngươi nhìn vết thương trên người họ xem, máu me be bét.”

Lộ Viễn nở nụ cười:

“Những người còn ở lại trước vách đá đến tận bây giờ đều là hạt giống tốt. Đã ghi lại hết chưa?”

Tiểu Ung nói:

“Ừm, đều đã ghi lại hết rồi. Những người này và nhóm người chạy thể dục sáng sớm có tỉ lệ trùng khớp rất cao. Vừa rồi ta đối chiếu với tư liệu, phát hiện ra trong một trăm ba tám người vẫn đang huấn luyện, có tới chín mươi mốt người sáng nào cũng chạy bộ thể dục.”

Lộ Viễn gật đầu:

“Đây chính là đạo lý kẻ mạnh càng ngày càng mạnh. Thứ khiến cho họ trở nên mạnh mẽ không phải là một gia đình giàu có, không phải là vừa sinh ra đã đứng ở vạch đích, mà là sự can đảm và lòng quyết tâm, thà chết cũng phải chạy đến cuối cùng, rất tốt.”

Lúc này, Tiểu Ung tò mò hỏi:

“Thế nhưng vách đá này có vẻ khó cực kỳ đó, đến bây giờ mà vẫn chưa người nào có thể qua được, ta nghe nói trong số các học sinh tham gia có hai người leo núi rất giỏi, vậy mà cũng thất bại. Khánh Trần bỏ vốn liếng ra để làm cái này, cũng không biết là muốn gì đây?”

Dường như Lộ Viễn đột ngột nhớ tới điều gì đó, im lặng.

Hắn nhanh chóng đi về phía vách núi cao nhất...Lộ Viễn từng uống trà Cảnh Sơn. Sau đó, hắn đứng dưới chân núi, thấy dòng chữ được khắc trên sườn núi phía xa xa.

Mười chín mét, Trương Văn Thăng để lại.

Tới giờ khắc này, Lộ Viễn mới biết vách đá trước mặt mình là gì, đây chính là Thanh Sơn Tuyệt Bích!

Không ngờ Khánh Trần lại cho xây dựng một tòa Thanh Sơn Tuyệt Bích trên Kình Đảo!

Bỗng nhiên, hắn nhìn về phía những học sinh đang huấn luyện leo núi ở phía xa, cuối cùng hắn cũng biết Khánh Trần muốn làm gì rồi!

CMN!

Đây là sàng lọc Kỵ Sĩ sao?! Vừa ra tay là muốn chọn mấy người, mười mấy người, mấy chục người!

Đợi đã!

Côn Luân xem trọng nhiều hạt giống bao nhiêu, bấy nhiêu người đều chạy tới tham gia lần sàng lọc này. Nếu như những kẻ còn lại không bị đổi sang Vạn Thần Lôi Ti thì cũng có thể sẽ tới đây!

“Mẹ nó chứ…”

Lộ Viễn tức giận:

“Thế này là muốn cướp người với Côn Luân đây mà.”

Trước đó họ đã chuẩn bị kế hoạch phòng bị Cửu Châu, dù sao thì Hà Kim Thu và những người khác cũng đang bế quan trên Kình Đảo.

Tất cả đều đã bàn bạc xong, ngộ nhỡ Cửu Châu xuất quan giành người, Côn Luân bọn hắn sẽ phái người đi theo Cửu Châu hai mươi tư tiếng, đề phòng họ cướp người và gây rối.

Kết quả là thành viên Cửu Châu còn chưa xuất quan, Bạch Trú đã ra tay rồi.

Mà vừa ra tay đã là một chiêu lớn, thật đúng là muốn đào hết tất cả các mầm non tốt nhất của họ đi mới vừa lòng.

Lộ Viễn dùng sức vò tóc:

“Làm sao bây giờ, phải ngăn cản hắn! Đây đều là những hạt giống tốt nhất đó, đường đường là Côn Luân, không thể nào chọn những người còn thừa lại sau khi kẻ khác chọn xong được!

Tiểu Ung buồn bã nói:

“Ngăn cản thế nào?”

Lộ Viễn sửng sốt hồi lâu, đúng vậy, làm thế nào để ngăn cản đây...

Phần thưởng Bạch Trú đưa ra chính là mỗi người một bộ Trường Sinh Quả, Tử Lan Tinh, Trường Sinh Thiên. Chút đồ trong tay Côn Luân cũng đều là lấy được từ chỗ Bạch Trú.

Mọe nó, thế này thì cướp người với Bạch Trú kiểu gì?

Lần này, Khánh Trần vừa ra tay đã vô cùng xa hoa, thậm chí xa hoa đến mức mọi người không tin đó là sự thật. Còn có một số học sinh sau khi thất bại đã trở về nói rằng học viện này cố ý thiết lập độ khó cực cao, vốn là không định để họ nhận được phần thưởng.

Nhưng Lộ Viễn biết, sự thật không phải vậy.

“Vì sao hắn không tuyển chọn từ những người có tư chất tu hành tốt nhất cơ chứ.”

Tiểu Ung hiếu kỳ nói:

“Chuyện này không logic, chúng ta muốn những hạt giống này vì họ kiên định hơn. Sau khi tu luyện đến một cảnh giới nhất định thì sẽ có năng lực chỉ huy và chiến đấu hơn người, đó là điều mà một tổ chức lớn cần. Nhưng Bạch Trú lại không phải vậy, bọn hắn vẫn luôn đi theo con đường tinh anh, cần nhiều học sinh tư chất bình thường vậy làm gì?”

Không nói đến những cá thể có tỉ lệ thấp như Trần Chước Cừ, mười sáu nghìn học sinh tham gia lần tuyển chọn vách đá này, thực chất đều đã trải qua một đợt sàng lọc Minh Tưởng Đồ của Côn Luân, là lớp người có tư chất tu luyện bình thường, 98% đều là học sinh của các học viện cơ sở.

Bởi vậy, những chuyện Bạch Trú đang làm bây giờ, khiến cho người khác cảm thấy rất kỳ quái…

Nhưng điều mà họ không biết là, Khánh Trần căn bản là chẳng thèm để ý những người này có thiên phú hay không, con đường Kỵ Sĩ dù khó, nhưng chỉ quan tâm đến tâm tính.