Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1768: Nhóm Người Đầu Tiên




Trần Chước Cừ quật cường mím môi đứng dậy:

“Ta có thể thử lại lần nữa không?”

Tiểu Thất ngạc nhiên nhìn nàng một cái:

“Có thể, nhưng phải đi xếp hàng, đằng sau còn rất nhiều người đang đợi đấy...ngươi không đau sao?”

Trần Chước Cừ không trả lời vấn đề đau hay không đau, đột ngột hỏi:

“Nơi này có thể huấn luyện vào ban đêm được không?

Cửa thứ nhất chỉ có bốn mươi tám tiếng, điều này đồng nghĩa với việc đợi đến lúc nàng đi kiếm điểm tích lũy lần nữa, rồi mua được quả Trường Sinh Thiên, khả năng là không còn kịp nữa rồi.

Vì vậy, bắt buộc phải chạy đua với thời gian.

Nàng đưa ra phán đoán: Sức lực của bản thân đã đủ rồi, muốn huấn luyện kỹ xảo thêm nhiều lần, nàng nhất định phải lợi dụng khoảng thời gian đêm muộn không có ai.

Tiểu Thất nghe thấy câu hỏi của nàng thì rất vui vẻ:

“Đương nhiên là có thể, không ai ngăn cản ngươi, chỉ cần ngươi không sợ đau, không sợ mệt mỏi, muốn huấn luyện như thế nào cũng được.”

“Cảm ơn.”

Trần Chước Cừ xoay người, bước tới bên cạnh, quan sát buổi dạy học leo núi, không nói thêm một câu dư thừa nào.

Tiểu Thất gãi gãi gáy mình, vào lúc này, những người bình thường đều sẽ nói một vài câu tỏ ý kiên quyết, ví dụ như “Ta không sợ”, “Ta có thể”, “Ta tuyệt đối không từ bỏ.” các kiểu, cứ như là sợ người khác không tin tưởng vậy.

Nhưng cô gái này thì không.

Nói thật thì hắn hơi thích người con gái này, đây chính là kiểu con gái mà hắn có lái Porsche 911 tìm bên ngoài trường học cũng không tìm thấy.

Vào lúc này, Khánh Trần đang quan sát từ trong đám đông.

Tiểu Ngũ ở bên cạnh thấy có rất nhiều người bỏ cuộc và rời đi, bèn nhỏ giọng nói:

“Phụ huynh…”

Khánh Trần liếc nhìn hắn một cái, không sửa lại xưng hô.

Tiểu Ngũ thấy vậy thì lập tức mặt mày hớn hở đứng lên:

“Phụ huynh, hay là ta cũng giả vờ là người bình thường, leo lên một lần. Sau đó ngài khen thưởng ta trước mặt mọi người, khích lệ họ một chút, vừa hay cho họ biết phần thưởng là thật, vậy thì sẽ có nhiều người ở lại hơn một chút.

Nhưng Khánh Trần lại lắc đầu:

“Không cần, ta muốn xem thử xem nhóm người đầu tiên có thể kiên trì được là những ai.”

Thứ cần thiết nhất trên con đường này là người đồng hành, và mỗi người đồng hành đều bắt buộc phải học được cách chịu đựng sự cô độc, trên con đường cô độc này.

Hôm nay, hắn đã thấy rất nhiều kẻ hèn nhát, chùn bước trước sự đau đớn và khó khăn.

Nhưng, cũng thấy rất nhiều bóng lưng đơn độc.

Đó chính là những gì hắn cần, cũng là thứ mà tổ chức Kỵ Sĩ cần.

Khánh Trần hiểu rất rõ một chuyện:

Tại sao mấy lão già trong vùng cấm kỵ số 002 kia chỉ ưu ái một mình hắn?

Vài trăm năm qua, mấy lão già này đều không hỏi chuyện đời, vậy mà lại công khai sử dụng sức mạnh của vùng đất cấm để giúp đỡ hắn, chẳng phải là vì muốn thấy một màn này hay sao.

Khôi phục vinh quang của Kỵ Sĩ thế hệ trước...đó chính là tổ chức Kỵ Sĩ có thể chiến đấu theo nhóm!

Mà tham vọng của Khánh Trần hoàn toàn không phải chỉ là khôi phục lại quy mô của mười hai Kỵ Sĩ thế hệ trước. Nếu chỉ dừng lại ở đó, hắn vẫn sẽ sống dưới ánh hào quang của thế hệ trước như cũ.

Không thể coi như là một vị vua phục hưng lại Kỵ Sĩ.

Màn đêm buông xuống.

Trần Chước Cừ vẫn đang không ngừng quan sát buổi dạy học leo núi phía trước vách đá dựng đứng. Mỗi khi thấy một chi tiết nào đó, nàng sẽ không ngừng lặp đi lặp lại nó, khắc sâu ấn tượng vào trong tâm trí.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn vách núi cheo leo, nơi đó vẫn còn gần một nghìn người đang liên tục thử nghiệm, không ngừng xếp hàng, Tiểu Thất cũng đang liên tiếp phân phát Kê Huyết Nha.

Không có một người nào thành công leo lên đỉnh.

Dưới tình huống này, cho dù biết rằng có dây thừng an toàn bảo vệ, ngã không chết, hơn mười nghìn người cũng chỉ còn lại hơn một nghìn người.

Trần Chước Cừ không tới xếp hàng, mà tiếp tục quan sát video, mệt mỏi thì nằm ngủ trên bãi cỏ một lúc, nghỉ ngơi lấy sức.

Đối với người chơi chuyên nghiệp, phân bổ tài nguyên là một sở trường, hiện giờ, tài nguyên của nàng chính là thời gian.

Thay vì lãng phí thời gian xếp hàng như những người khác, tốt hơn hết là nên nghỉ ngơi lấy sức, chờ đêm muộn không còn ai thì sẽ không cần xếp hàng, có thể luyện tập thêm vài lần.

Một giờ đêm, Trần Chước Cừ đánh giá xung quanh một hồi, vẫn còn khoảng hơn một trăm người, họ cũng đang có ý định giống nàng.

Tới lúc này, cuối cùng cũng không còn ai xếp hàng trước vách núi, nàng mới đứng dậy, chậm rãi bước tới.

Cô nữ sinh xoa cánh tay vẫn còn đang đau nhức, nét mặt tràn đầy sự quật cường.

Lộ Viễn và Tiểu Ung đi tới trước vách đá dựng đứng, hắn thấy chỉ còn lại hơn một trăm học sinh, trong lòng chợt bồi hồi.

Mười sáu nghìn người tham gia, chỉ vỏn vẹn mười hai tiếng trôi qua, chỉ còn lại một trăm ba tám người.

Tý lệ đào thải có thể nói là vô cùng khủng khiếp.

Vả lại, đây mới chỉ là cửa đầu tiên.