Vì vậy, Tôn Sở Từ cũng bình thường trở lại
Hắn cười nói với những đồng đội trước kia:
“Ta thật sự không trách các ngươi, thật đấy. Ta và Đoàn Tử đều rất mệt, bây giờ chỉ muốn tắm tắp rồi đi ngủ một giấc thật ngon.”
Nói xong, hắn kéo tay Đoàn Tử đi về ký túc xá.
Rầm một tiếng.
Cửa ký túc xá đóng lại trước mặt năm người kia, và tình nghĩa xưa kia cũng theo đó mà đứt đoạn.
…
Sau khi mọi người rời đi, Khánh Trần nhìn về phía Zard:
“Cánh tay sao rồi?”
Zard phán đoán tình trạng vết thương của mình:
“Skin giới hạn 14 ngày.”
Khánh Trần:
“…”
Nói cách khác, Zard mất 14 ngày mới hết bệnh, chuyến xuyên không lần sau đối phương vẫn không thể thi triển thổ độn.
Nhưng họ còn phải đối mặt với gần năm nghìn binh lính.
Trong đó còn có xe tăng dã chiến.
Cho dù Khánh Trần đã thăng cấp thành dị năng giả cấp A thì năng lực và tinh thần lực cũng có giới hạn, cưỡng ép tiêu diệt một lữ đoàn là định nghĩa của Liên Bàng dành cho bán thần.
Trước khi tinh thần lực hao hết, có lẽ Khánh Trần vô địch, nhưng đối phương quá đông.
Khánh Trần lắc đầu, hắn phải tìm được cách đối phó trong bảy ngày này mới được.
Rồi hắn nhìn Zard:
“Ngươi không về ngủ à?”
Zard do dự:
“Ta hơi sợ.”
“Hả?”
Khánh Trần nghi ngờ:
“Ngươi sợ cái gì?”
Vừa dứt lời, hắn đã nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập, là Huyễn Vũ:
“Zard ngươi đi ra đây cho ta, ta biết ngươi ở bên trong! Có bản lĩnh làm kẻ phản bội lại không có gan đến gặp ta đúng không!”
“Zard! Ngươi đi ra đây cho ta! Đừng ép ta leo tường vào tìm ngươi!”
“Zard!”
“Khánh Trần, ngươi có biết xấu hổ không hả? Dám cướp cả người của ta à!”
“Khánh Trần!”
Zard đứng trong học viện nông nghiệp gào to:
“Đại ca, mọi chuyện không như ngươi nghĩ đâu, ngươi nghe ta giải thích!”
Huyễn Vũ:
“Ngươi mau lăn ra đây cho ta, theo ta về ký túc xá!”
Khánh Trần:
“…”
Hắn thật sự không ngờ, sinh thời mình...còn có thể trải qua việc này.
Hắn cảm thấy lúng túng giống như mình yêu đương vụng trộm với Zard bị Huyễn Vũ bắt quả tang.
Nói thật, bây giờ hắn cũng nên đánh một trận với Huyễn Vũ, nhưng đánh xong một trận trên Kình Đảo thì hai bên cùng thiệt, sau đó trở lại thế giới trong sẽ chết, vậy thì hay quá…
Thế giới trong còn có một lữ đoàn dã chiến của Trần thị,
Zard đi về phía cổng, hắn thấp giọng nói:
“Ông chủ, ta về đây, sáng sớm mai ta lại đến.”
Khánh Trần dở khóc dở cười:
“Ngươi không sợ à?”
Zard nói:
“Nếu ta không về thì hắn sẽ khó chịu, ta đi đây!”
Nói xong Zard đẩy cửa đi ra ngoài, tiếng lải nhải của Huyễn Vũ cũng càng lúc càng xa.
Huyễn Vũ:
“Giờ ngươi giỏi nhỉ, không nói với ta một tiếng đã chạy đến nơi nguy hiểm như thế à? Hử?”
Huyễn Vũ:
“Ngươi có còn đặt ông chủ này vào mắt không?”
Huyễn Vũ:
“Cánh tay làm sao đấy?”
Zard:
“Rất đẹp.”
Huyễn Vũ:
“…”
Ít nhất bây giờ Huyễn Vũ vẫn còn lý trí.
Hắn và Khánh Trần đều biết, bây giờ hai người họ không thể đánh nhau, vì cả hai đều phải đối mặt với cục diện nguy hiểm 7 ngày sau.
Cho nên hai người chọn cách cổng của học viện nông nghiệp, không chạm mặt nhau.
Mọi người đều coi như chuyện khi nãy chưa từng xảy ra.
Khánh Trần thở phào một hơi, hắn nằm trên ghế, ngắm nhìn bầu trời sao trên đỉnh đầu.
Thế giới này chỉ còn lại một mình hắn.
Nhưng ngay sau đó hắn lại thở dài:
“Muốn được thanh nhàn cũng không xong, hai vị đi ra trò chuyện một lát đi.”
Trên đầu tường của cứ điểm chiến tranh vang lên tiếng quyền trượng của Hà Kim Thu gõ lên mặt đất, ông chủ Hà cười nói:
“Ta đã nói hắn nhất định sẽ phát hiện ra chúng ta mà.”
Khánh Trần quay đầu nhìn sang, Trịnh Viễn Đông và Hà Kim Thu đang đứng trên tường thành nhìn mình.
Hà Kim Thu thả hai thanh Thanh Ngọc Tâm Kiếm ra, một thanh bay tới trước mặt hắn tạo thành bậc thang.
Chân phải của giẫm lên thanh kiếm, khi giơ chân trái ra, Thanh Ngọc Tâm Kiếm còn lại lập tức tạo thành bậc thang tiếp theo.
Cứ lần lượt như thế, liền mạch lưu loát, ông chủ Hà giống như thần tiên bước từ trên trời xuống, trông cực kỳ tiêu sái.
Khánh Trần nghĩ thầm, về phương diện làm màu thì trong số những người hắn quen biết chẳng được mấy ai sánh bằng Hà Kim Thu…
Từ hành động này có thể nhìn ra được năng lực khống chế Thanh Ngọc Tâm Kiếm của Hà Kim Thu đã đạt đến cảnh giới tuyệt diệu.
Hà Kim Thu quan sát vườn cây trong học viện nông nghiệp rồi khen:
“Bảy cây Tử Lan Tinh mà Trần thu thu thập được từ bảy khu cấm kỵ đều bị ảnh tử tiên sinh đưa cho ngươi, lần này Trần Dư trở lại thành phố số 7 chỉ riêng việc thấy khu vườn trống trơn của mình sợ là đã tức hộc máu. Đây đúng là chặt đứt ưu thế lớn nhất trong tu luyện truyền thừa của Trần thị.”
Hà Kim Thu nói:
“Còn có trà Cảnh Sơn, Trường Sinh Thiên, thậm chí ta còn có thể tưởng tượng được tương lai của người du hành trong nước.”
Khánh Trần bĩu môi:
“Những thực vật này của ta sẽ không cung cấp ra bên ngoài miễn phí. Thực vật trong khu cấm kỵ ở thế giới trong khác với thực vật bình thường, tốc độ sinh trưởng chậm hơn nhiều.”