Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1738: Đồng Đội Cũ




Trường Sinh Thiên và trà Cảnh Sơn cấp A, hai loại thực vật này không thể tạo nên sức chiến đấu cao cấp nhưng có thể nâng cao tố chất cơ thể cơ bản của quần thể.

Kê Huyết Nha cấp D, thuộc loại vật tư phụ trợ.

Khánh Trần nhìn học viện nông nghiệp giờ hãy còn trống trải, bỗng nhiên hắn nói:

“Các vị, việc trồng trọt nhờ mọi người, những thứ này vô cùng quan trọng với học viện cũng như với bản thân ta.”

Vì hắn phải dùng vốn liếng này để làm cơ sở cho việc báo thù.

Hơn nữa đây cũng là quà tặng của người thân.

Mọi người nghe viện trưởng của mình nói năng trịnh trọng như thế, không hiểu sao lại cảm nhận được một thứ sức mạnh ẩn trong lời nói.

Nặng nề nhưng lại khiến người ta phấn chấn.

Nam Cung Nguyên Ngữ tò mò:

“Viện trưởng, những loài cây này là gì?”

Khánh Trần trả lời:

“Bây giờ vẫn chưa phải lúc các ngươi quan tâm điều này, đi làm việc đi.”

Tôn Sở Từ và Đoàn Tử dứt khoát đi sang bên cạnh cầm xẻng lên, sau đó xoay người đi đến khu đất trồng:

“Viện trưởng yên tâm, bắt đầu từ hôm nay nó còn quan trọng hơn mạng sống của bọn ta.”

Hai người họ đã đoán được Khánh Trần muốn làm gì.

Sau khi đi theo ảnh tử trải qua mọi việc, hai người họ cảm thấy mình bỗng trưởng thành hơn.

Chỉ trong ba mươi phút ngắn ngủi, mọi người đã hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ trồng trọt, Khánh Trần cho họ về nghỉ, còn mình ở lại chăm sóc trà Cảnh Sơn cần tưới nước mỗi giờ.

Lúc rời đi, Nam Cung Nguyên Ngữ nhìn về phía Khánh Trần;

“Viện trưởng, hay là ngài về nghỉ đi, ta tưới nước cho. Ngài yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để lỡ.”

Khánh Trần lắc đầu:

“Trở về đi, ta muốn ở lại một mình.”

Sáu đệ tử Khánh thị vừa đi vừa ngoái đầu lại.

Ngoài cửa của cứ điểm chiến tranh, Nam Cung Nguyên Ngữ nhìn Tôn Sở Từ:

“Ở thế giới trong các ngươi...đã trải qua chuyện gì cùng với viện trưởng à?”

Hiện nay trận chiến ở khu cấm kỵ số 002 vẫn là một bí mật với toàn Liên Bang, chỉ có một vài tổ chức tình báo mới biết được đã có hai bán thần chết.

Vì vậy, Nam Cung Nguyên Ngữ và những người khác không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tôn Sở Từ lắc đầu, không nói gì mà dẫn Đoàn Từ về ký túc xá luôn.

Họ ở trong hoang dã 6 ngày, chạy trốn suốt 6 ngày, cho dù Khánh Trần đã quán đỉnh giúp thực lực của họ tăng lên thì họ vẫn cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.

May mà ưu thế lớn nhất của người du hành là có cơ hội trở lại thế giới ngoài nghỉ ngơi.

Trên đường đi, Tôn Sở Từ đột nhiên nắm tay Đoàn Từ.

Đoàn Tử nhìn hắn đầy kinh ngạc, trước kia học trưởng luôn dè dặt và thẹn thùng, không biết hôm nay làm sao thế này.

Tôn Sở Từ nhìn Đoàn Tử:

“Chúng ta phải cố gắng tu luyện, để có thể giúp đỡ càng sớm càng tốt...Lần này, ta cảm nhận được sự yếu ớt của sinh mệnh, người sống trên đời không nên ngượng ngùng xoắn xít, mà nên sống một cuộc đời thỏa lòng tận hứng như ảnh tử tiên sinh mới đúng.”

Đoàn Từ ừ khẽ một tiếng.

Lúc đi đến cửa phòng, hai người họ thấy năm đồng đội trong nhóm cũ của mình đang đứng chờ ở đó, không biết đã đợi bao lâu rồi.

Tôn Sở Từ ngập ngừng:

“Có chuyện gì không?”

Một người trong đó tiến lên:

“Sở Từ ca...”

Tôn Sở Từ lùi về sau một bước.

Năm đồng đội kia nhìn nhau:

“Sở Từ ca, trước kia là bọn ta sai, bọn ta không nên lừa ngươi, xin lỗi. Thật sự là bọn ta quá cần điểm tích lũy, ngươi cũng biết ở trong trường học bây giờ điểm tích lũy rất quan trọng, có thể đổi truyền thừa tu hành, nghe nói về sau còn có thể đổi được vật phẩm thần kỳ giúp cho việc tu luyện, những thứ đó quá quan trọng với bọn ta. Anh họ của ta là thành viên Côn Luân, hắn nói trong hệ thống điểm tích lũy có vài vật phẩm có thể đổi đã được viết vào hệ thống, chẳng qua vẫn chưa công khai. Trong đó có thứ giúp đôi mắt nhìn rõ hơn, còn có thứ tăng tốc độ tu luyện, thậm chí còn có đồ vật ăn vào là có thể tăng lên cấp F ngay lập tức...Những món đồ có thể đổi bằng điểm tích lũy ấy quá hấp dẫn! Mà những thứ đó đều cần rất nhiều điểm tích lũy mới đổi được!”

“Ừ, ta biết, ta hiểu mà.”

Tôn Sở Từ gật đầu, cười nói:

“Lựa chọn của các ngươi là đúng đắn, không sao cả.”

Thật ra, nếu như không có “sự kiện lừa gạt” lúc trước thì Tôn Sỏ Từ sẽ hiểu cho mọi người, không trách cứ gì cả.

Nhưng sau sự kiến ấy, nhiều chuyện không còn giống như trước nữa, trong hoang dã mọi người cùng chung hoạn nạn, mỗi lần thiếu thức ăn đều là Tôn Sở Từ lén chịu đói rồi nói với người khác là hắn không đói bụng.

Hắn có thể chấp nhận việc mọi người theo đuổi tiền đồ của mình, nhưng không thể chấp nhận việc mình bị lừa dối.

Chẳng qua đến bây giờ tâm thái của hắn đã hoàn toàn thay đổi.

Cũng như Khánh Trần, hắn đã thấy một ngọn núi cao khác, mà ngọn núi ấy vươn đến tận tầng mây, khiến tất cả những ai từng thấy nó đều nhận ra được rằng, bè lũ xu nịnh trong đời mình buồn cười biết bao.