Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1722: Cô Cô Tới




Lý Trường Thanh là một người kỳ lạ, nàng giống như có hai gương mặt. Nàng có thể vận bộ váy dài đen diễm lệ, hớp hồn người khác trong buổi dạ tiệc, cũng có thể lập tức trở thành đao phủ khiến cả giới tình báo sợ hãi.

Khi quét sạch giới tình báo ở thành phố số 19, nhân viên tình báo vừa nghe đến ba chữ Lý Trường Thanh là hoảng sợ như gặp quỷ.

Nàng là nữ trung tướng duy nhất của Liên Bang, chưa biết chừng chẳng bao lâu nữa sẽ thăng chức thượng tướng.

Nhìn từ một góc độ nào đó, Lý Trường Thanh mà Khánh Trần nhìn thấy không hay xuất hiện trong mắt người đời, ấn tượng của mọi người về nàng chẳng hề liên quan gì đến mấy chữ xinh đẹp hấp dẫn, ba chữ Lý Trường Thanh vốn là một trong những từ đại diện cho chiến tranh và giết chóc.

Lão Nhị Thập Nhất bên tay trái nàng nói:

“Bà chủ, hạm đội Nam Phương hoàn toàn không biết chúng ta sẽ đến.”

Lão Cửu đỡ ba phát súng cho Lý Trường Thanh khi ở thành phố số 19, bây giờ đã biến thành Lão Nhị Thập Nhất.

Nghe hắn nói vậy, sắc mặt của Lý Trường Thanh vẫn không có gì thay đổi, nàng vẫn nói với giọng điệu hết sức bình tĩnh:

“Không quân số 1 có tổng cộng 21 chiếc khí cầu máy cấp Giáp, hiện tại chỉ có 7 chiếc lên đường. Biết rõ ảnh tử có thể khơi lên chiến tranh toàn diện nhưng họ lại chỉ điều động bằng ấy khí cầu máy, không hợp lý chút nào. Ta nghi ngờ Trần Dư đang lợi dụng chúng ta tiêu diệt thù địch, giết chết những người này.”

Lý Trường Thanh nói:

“Tháng 6 năm ngoái, thiếu tướng Trần Truyền Lục của không quân số 1 từng phản đối Trần Dư trong hội nghị của Trần thị, nói hắn là kẻ giật dây sau lưng gia chủ. Chuyện này có lẽ liên quan đến hết thảy mọi việc hiện nay.”

Người phụ nữ này nắm giữ toàn bộ hệ thống tình báo của Lý thị, cho nên nàng biết vài bí mật.

Mà Trần Truyền Lục mắng “kẻ giật dây”, thật ra hắn mắng chửi chướng tai hơn nhiều.

Người dẫn đầu không quân số 1 là con trai của Trần Truyền Lục. Nếu bảy chiếc khí cầu máy cấp giáp thua trận, con trai sẽ chết, Trần Truyền Lục cũng sẽ bị lôi lên tòa án quân sự của Trần thị.

Lão Nhị Thập Nhất do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói:

“Nếu ngài đã biết rõ là thế sao còn chịu tới đây?”

Lý Trường Thanh bình tĩnh đáp lại:

“Ta tự nguyện.”

Ở bên cạnh, Lý Khác còn đang gọi điện thoại vệ tinh:

“Rồi rồi, giờ ta đang ở trên tàu Thanh Sơn đây, ngươi yên tâm, chắc chắn ta sẽ cứu tiên sinh...Ngươi nhớ phải ăn uống đầy đủ, đánh xong ta sẽ báo cho ngươi biết kết quả.”

Giọng nói bất đắc dĩ của Khánh Nhất vang lên ở đầu dây bên kia:

“Ngươi không thể phát sóng trực tiếp trên điện thoại cho ta sao? Ta cũng muốn biết tình hình chiến trường mà.”

Lý Khác nói nhỏ:

“Không được, ta đang ở phòng chỉ huy của tàu Thanh Sơn, lát nữa còn phải mời Vân Kính thúc thúc giúp đỡ…”

“Được rồi, được rồi, cúp máy đây!”

Lý Khác cúp điện thoại, bỗng nhiên hắn quay sang hỏi Lý Trường Thanh:

“Cô cô...ngươi đến vì sư phụ của ta à?”

Lý Trường Thanh lườm hắn:

“Ngươi nghĩ gì? Trận chiến này rất có lợi cho Lý thị, thứ nhất là mấy năm nay Trần thị hoạt động mạnh, luôn duy trì trạng thái tích cực chuẩn bị chiến tranh, chúng ta có thể đánh cho hạm đội không quân số 1 của họ tổn thất nghiêm trọng thì có thể khiến họ bớt phóng túng hơn. Thứ hai, hiện nay Jindai Senaka đã chết, sự cân bằng của các bán thần trong Liên Bang dần dần bị phá vỡ, ảnh tử cũng sắp chết, nếu không để hắn kéo vài kẻ chết cùng thì chúng ta sẽ đối mặt với một vài mối đe dọa, dù sao thất thúc của ngươi mỗi ngày không về nhà, đối với Lý thị chúng ta mà nói Liên Bang càng ít bán thần càng tốt, cho nên ta cảm thấy nên để ảnh tử chuyên tâm kéo Trần Dư và Lee Byung Hee đi cùng.”

“Hả?”

Lý Khác tò mò:

“Ảnh tử chỉ có một mình thôi, thật sự có thể mang hai bán thần khác đi cùng sao?”

Lý Trường Thanh mỉm cười:

“Ngươi quá khinh thường dị năng giả sở hữu năng lực khống chế thời gian, những năm qua Tòa án cấm kỵ dám thu dụng bất kỳ kẻ nào, nhưng ngươi thấy họ tìm đến ảnh tử lần nào chưa? Chẳng phải vẫn để mặc hắn dùng dị năng giả trồng vườn trà của mình à? Không thu dụng được! Lee Byung Hee lớn tuổi, sức chiến đấu lại yếu, ảnh tử có thể dễ dàng mang hắn đi. Điều duy nhất khiến ta tò mò là lẽ nào Lee Byung Hee không muốn sống nữa sao, cho dù tài nguyên giao dịch với Khánh thị quan trọng đến mấy thì cũng đâu thể lấy tính mạng ra đổi chác được?”

Thật ra, trong cuộc chiến này, điểm đáng ngờ nhất chính là tất cả mọi người đều cảm thấy ảnh tử mang Lee Byung Hee đi dễ như trở bàn tay, nhưng dường như Lee Byung Hee không nghĩ như vậy…

Rốt cuộc Lee Byung Hee năm nay mới 73 tuổi, đối với một bán thần mà nói, ít nhất có thể sống hơn bảy mươi năm nữa.

Hắn không cần phải tự tìm đến cái chết.

Cứ coi như hắn sợ bị ảnh tử tìm được trong lúc trơ trọi thì cũng đâu cần dâng tận miệng kẻ thù?