Jindai Kura đứng nhắm mắt trên đầu Shirouneri, bộ kariginu màu trắng bị gió thổi bay phấp phới trong không khí:
"Tất nhiên là ta sẽ quay về. Trong tập đoàn Jindai không có kẻ địch, mà chỉ có lợi ích vĩnh viễn, bây giờ họ cần ta kéo chân Jindai Unshuu ở thế giới ngoài, khi nào họ còn chưa tìm được người thay thế ta thì khi đó ta vẫn an toàn. Mặt khác, có ngươi đang thèm thuồng cơ thể này, nếu không có cơ hội thích hợp thì họ sẽ không động vào ta đâu."
"Nhưng nhỡ đâu đâu?"
Khánh Trần hiếu kỳ nói:
"Ý của ta là, nếu lòng hận thù trong họ quá lớn, nếu những người đó sẽ không bỏ qua cho ngươi thì sao?"
Jindai Kura nhở nụ cười:
"Bằng hữu, ngươi đang quan tâm ta sao?"
"Ta chỉ tò mò thôi.”
Khánh Trần thuận miệng nói.
"Không cần lo lắng, nếu có ngươi muốn gây sự thì ta chỉ cần lấy súng chĩa vào đầu mình đòi tự sát là xong, chắc chắn người muốn cơ thể này sẽ đi ngăn cản nha.”
Jindai Kura dùng mấy câu vô lại qua quýt hắn.
Nhưng Khánh Trần biết, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Lúc này, Jindai Kura lại cười tủm tỉm nói:
"Ngươi không biết sao, bây giờ ta chính là cao thủ đệ nhất của Jindai, ai có thể làm gì được ta?"
Khánh Trần sửng sốt.
Cũng đúng, lúc trước cao thủ đệ nhất của Jindai là Bán Thần Jindai Senaka.
Nhưng bây giờ Jindai Senaka chết rồi, vị trí cao thủ đệ nhất dưới Bán Thần của Jindai đương nhiên sẽ biến thành Jindai Kura, bây giờ còn ai có thể làm gì được hắn!?
Bây giờ hắn không những trở thành bằng hữu của thành viên Jindai, mà còn là bằng hữu của cao thủ đệ nhất trong Jindai.
Hơn nữa, vấn đề mấu chốt ở đây là vị cao thủ này còn chạy mấy nghìn dặm để đến đây giúp hắn...Nghĩ thôi cũng kích thích rồi.
Nếu mấy thành viên của Jindai biết tin này thì không biết có tức chết không nhỉ.
Khánh Trần đột nhiên hỏi:
"Tại sao phải giúp ta? Ý của ta là, nếu ngươi muốn lấy con mắt của siêu phàm giả thì hoàn toàn có thể âm thầm đến lấy, bây giờ đại chiến sắp xảy ra nên chắc chắn sẽ chẳng có ai quan tâm đến mấy thi thể đố. Nhưng ngươi lại lựa chọn công khai đến đây, vì sao?"
Việc làm của hắn chẳng khác nào một người chạy đến đánh nhau để giữ thể diện cho bằng hữu của mình cả.
Nhưng lúc này Jindai Kura lại cười hỏi:
"Khoan đã, chẳng lẽ ngươi cho rằng chúng ta là bằng hữu thật sao?"
Khánh Trần bĩu môi, nhưng không nói gì.
Khoảng cách giữa hai người lại bị câu nói của Jindai Kura kéo xa một chút.
Lúc này, nụ cười trên khóe miệng Jindai Kura lại kéo cao hơn một chút, bằng hữu à, ngươi cũng biết câu nói nếu dễ có được thì sẽ không biết trân trọng, đúng không.
Những cũng như những gì Khánh Trần từng nói, sau chuyến đi lần này, những gì hắn phải nhận còn vượt xa so với những gì Khánh Trần có thể tưởng tượng được.
Nhưng như vậy thì sao, bằng hữu của mình vốn đã không nhiều, nếu là ngàn dặm xa xôi chạy đến mà gặp thi thể của bằng hữu thì mình nên lấy hay không nên lấy con mắt đây?
Vấn đề này có vẻ khá khó lựa chọn.
Jindai Kura cười nói:
"Thu thập hai người này trước đã, khi nào lấy được mắt ta sẽ đi, số lượng quân đội cỉa Trần thị được điều động đến đây rất lớn, vốn dĩ đã có một lữ đoàn đến rồi, bây giờ lại có thể môt lữ đoàn khác đến nữa, xem ra họ đã quyết tâm không tha cho ngươi, nếu ta ở chỗ này thì cũng chỉ có thể chờ chết thôi."
Nói xong, Jindai Kura lại nhắm mắt lần nữa.
Trong chiến trường, ba con Shikigami là Mã Diện La Sát, Hone-onna và Oitekebori bắt đầu di chuyển về phía Trần Băng.
Kim Ngô Vệ lập tức hành động, cự phủ trong tay để lại không biết bao nhiêu vết chém trên vách đá, Cửu Hoàn Đao và chạm vào cự phủ tạo nên những âm thanh chói tai, Mã Diện La Sát có vẻ yếu thế hơn nên đành lui về phía sau.
Nếu nhìn về ngoài thì có vẻ thực lực của Shikigami cũng chẳng ra sao cả.
Nhưng ngay khi Trần Băng điều khiển Kim Ngô Vệ đuổi theo.
Hone-onna bỗng xuất hiện sau lưng Kim Ngô Vệ, thanh kiếm bằng xương trong tay nó đâm thẳng vào mạn sườn Kim Ngô Vệ.
Kim Ngô Vệ bị đau nên quay lại tấn công, nhưng ngay khi Hone-onna lộn ngược ra sau, mũi chân nó lại nhẹ nhàng đạp lên cán búa mượn sức một cái, sau đó lập tức trốn đi thật xa.
Kim Ngô Vệ muốn đuổi theo, nhưng lại bị sương mù của Oitekebori phun ra che mất hành tung của Hone-onna, nhân cơ hội này, Cửu Hoàn Đao của Mã Diện La Sát cũng bổ thẳng lên vai hắn một nhát, sâu đến tận xương.
Ba con Shikigami phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, khiến Khánh Trần cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Thanh kiếm bằng xương trong tay Hone-onna như một cây gai, mỗi lần tấn công nó đều có thể chính xác đâm kiếm vào những khe hở trên người Minh Quang Khải, con Kim Ngô Vệ khổng lồ lại có vẻ vụng về trước mặt một Hone-onna nhỏ bé.
Tuy mỗi Shikigami đều có suy nghĩ riêng, bọn chúng cũng am hiểu chiến đấu một mình hơn, trong một trận chiến cùng cấp, nếu cho một Shikigami ra ngoài chém giết thì rất có thể nó sẽ thua, nhưng khi cho nhiều Shikigami phối hợp phối hợp với nhau, càng nhiều Shikigami thì uy lực sẽ càng đáng sợ.