Lúc này, Zard đã đau đến mức các cơ bắp trên mặt đều co lại, hắn ngẩng lên nhìn cơ thể của tên dị năng giả Hỏa nguyên tố rồi lại cúi xuống nhìn bàn tay của mình, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi:
"Vẫn rất đẹp mắt!"
Dị năng giả Hỏa nguyên sửng sốt rồi cười nói:
"Rất kiên cường, nhưng vô dụng thôi."
Lúc này, Zard lại ủy khuất nhìn Khánh Trần:
"Ông chủ, xin lỗi, Tử Lan Tinh trong cơ thể ta bị đốt hỏng mất 1 cây rồi."
Khánh Trần bỗng cảm thấy hốc mắt cay cay:
"Một cây Tử Lan Tinh sao có thể quan trong bằng ngươi được."
Ngay cả hắn cũng không ngờ, dù bị thương nhưng việc mà Zard quan tâm nhất lúc này lại là bảo vệ những mầm cây trong cơ thể hắn.
Không hiểu sao, hắn vẫn luôn cảm thấy suy nghĩ của đối phương đơn giản chẳng khác gì một đứa trẻ.
Ở bên kia, Trần thị Trần Băng đã đặt cái giỏ trúc trên lưng hắn xuống chân, hắn lặng lẽ quan sát mấy người Khánh Trần một lúc rồi bắt đầu cúi xuống chọn tranh.
Nhìn chẳng khác gì một tên đồ tể đang không biết chọn con dao nào để giết heo cả.
Khánh Trần cười, không ngờ cũng có ngày mình lại biến thành dê đợi làm thịt như thế này.
Trên tay hắn lập tức xuất hiện một khẩu súng bắn tỉa màu đen rồi hắn bắt đầu nhắm vào Trần Băng bóp cò súng, nhưng đúng lúc này, Trần Băng cũng dùng tay không bóp nát một bức tranh.
Ngay khi Khánh Trần bóp cò, một con Kim Ngô Vệ cao lớn đã đứng chắn ngay trước mặt Trần Băng.
Con Kim Ngô Vệ kia cao hơn hai mét, bên ngoài cơ thể được bọc một lớp áo giáp, trước ngực đeo hộ tâm giáp, trong tay nắm cự phủ.
Viên đạn cứ thế đâm thẳng vào hộ tâm giáp, nhưng nó chỉ có thể xuyên được qua lớp áo giáp, chứ không thể tạo thành vết thương chí mạng cho Kim Ngô Vệ được.
Trần Băng đứng sau lưng Kim Ngô Vệ lại tiếp tục hời hợt chọn tranh trong giỏ trúc:
"Ta phải mất mấy ngày mới hoàn thành được con Kim Ngô Vệ này. Toàn bộ màu vẽ đều là khoáng thạch trong các vùng cấm kỵ, áo giáo trên người nào làm từ Kim Phấn Miêu Biên, màu đó trên khăn quàng chính là máu tươi của ta. Ngươi không làm gì được hắn cũng là bình thường."
Khánh Trần thần run lên, hắn biết sức mạnh của người vẽ tranh sẽ quyết định thực lực của các nhân vật trong tranh.
Có lẽ Trần Băng chính là người trẻ tuổi nổi bật nhất của Trần thị, nói không chừng hắn chính là đối tượng được Trần Dư dùng Tử Lan Tinh trọng điểm bồi dưỡng.
Đủ trẻ tuổi, đủ hung hãn.
Không thể không nói, từ trước đến giờ siêu phàm giả của Trần thị vẫn luôn chiếm ưu thế hơn so với những siêu phàm giả khác, vì đối với họ mà nói, cuộc chiến đã hoàn thành trước khi trận chiến chính thức bắt đầu.
Trước khi chiến đấu, họ chỉ cần vẽ xong 5 bức tranh, đến khi chiến đấu, một mình ngươi sẽ phải chiến đấu với 5 người, như vậy không phải chiếm ưu thế thì là gì.
300 năm trước, trong một lần Trần thị gặp biến cố, cố 1 ông lão từ trước đến giờ chưa bao giờ tham dự chiến đấu bỗng lấy ra 11 bức tranh rồi hắn đã thiêu đốt sinh mệnh rồi bóp nát tất cả các bức tranh.
Ngày đó, phía nam vùng hoang dã xuất hiện đủ các màu sắc sặc sỡ, Chư Phật và Thượng Cổ dị thú kéo dài hàng nghìn cây số trên bầu trời.
Cũng như câu nói, một người giữ cửa, vạn người không thể đi qua.
Khi còn sống, hắn là một người cực kì thích vẽ tranh, đối với hắn mà nói, vẽ tranh là vẽ tranh, chứ không phải dùng để chiến đấu.
Sau khi vẽ xong, hắn chưa bao giờ nỡ bóp nát chúng.
Vì một khi bóp nát, bức tranh sẽ biến mất.
Cho nên, trong Trần thị, thanh tiếng của hắn vẫn không tốt lắm.
Tất cả mọi người đều biết, trong gia tộc có một lão già dở hơi thích vẽ tranh nhưng lại không nỡ dùng, nhưng họ lại không biết, chính người mà họ từng khinh thường đó, từng giúp Trần thị vượt qua một kiếp nạn rất lớn.
Sau trận chiến đó, hắn cũng tiều tụy hơn rất nhiều rồi vì đau lòng những bức tranh của mình nên đã đi về cõi tiên.
Cả đời hắn chỉ tham dự duy nhất một trận chiến, nhưng trận chiến đó cũng đủ để hắn ghi tên sử sách, đó chính là Trần thị Trần Huyền Vũ.
Trong trận chiến lần trước, sở dĩ Trần Dư nói muốn vẽ đầy trời Chư Phật, có lẽ cũng vì câu chuyện này.
Kể từ lúc đó, vị Bán Thần Trần thị này đã bắt đầu lộ ra dã tâm của mình.
Mà bây giờ, Trần Băng mới chỉ mang 8 bức tranh đến đây mà đã có thể tạo ra áp lực lớn như vậy cho họ.
Khánh Trần quay sang nhìn Trương Mộng Thiên, Tôn Sở Từ, Đoàn Tử:
"Mang thủ lĩnh ảnh tử lùi về phía sau, đây không phải chuyện các ngươi có thể nhúng tay."
Trong số họ, chỉ có Khánh Trần và Zard là có thể ứng phó được, Ương Ương không biết đã đi đâu.
Một siêu phàm giả cấp A và một người tu hành cấp B, đối đầu với hai siêu phàm giả cấp A, lại cộng thêm việc Zard từng bị dị năng giả Hỏa nguyên khắc chế, cho nên có thể nói sức chiến đấu của hai bên cách nhau rất xa.
Làm sao bây giờ?