Tối rồi, mọi người đắp chăn, trùm mền ở nhà đọc truyện. Ở chỗ các bạn có mưa lớt phớt hemz? Nếu có thì còn gì tuyệt hơn nữa đúng không ạ! ^^
---
Theo thuật ngữ chính là không mặt mũi gặp lại.
Lúc này, Jindai Sorane nói:
"Hôm qua ta có tới gặp người thân của ngươi ở Khánh thị, nhưng có vẻ họ không thích ngươi lắm, ta còn hớ hết tên của bọn họ, một người tên là Khánh Lập, người còn lại tên là Khánh Hồn, họ còn nói xấu ngươi! Còn nói, muốn gia tộc Jindai có để đổi đối tượng hôn ước, nhưng ta từ chối rồi!"
Khánh Trần ngẩng đầu nhìn Jindai Sorane:
"Sao lại nói cho ta chuyện này?"
"Bởi vì ta cảm thấy ngươi tốt hơn bọn họ."
Jindai Sorane cười nói:
"Nếu bọn họ còn dám nói xấu ngươi, ta nhất định sẽ nói lại cho ngươi!"
Khánh Trần im lặng, rõ ràng mình chỉ là nhân vật trong suốt, tại sao lại bị cả gia tộc nhắm vào, có phải là do hắn đã đoạt lấy ứng cử viên cho căn phòng thứ ba?
Có thể.
Nhưng hắn luôn cảm thấy có một nguyên nhân sâu xa hơn, những người có liên quan tới đã bị đã xóa đi dấu vết tồn tại.
Khánh Trần nhìn về phía Jindai Sorane nghiêm túc nói:
"Cảm ơn ngươi, ngươi có cần ta làm cái gì không?"
"Không cần."
Jindai Sorane vội vàng xua tay:
"Chờ ngươi hoàn thành nhiệm vụ và ra tù, ngươi có thể mời ta ăn cơm, nhưng có thể khi đó ta đã trở lại gia tộc Jindai, hoan nghênh ngươi tới làm khách."
Cách thời gian thực hiện hôn ước còn 3 năm, lúc này, Jindai Sorane vẫn phải trở về phương Bắc sinh sống.
Thời gian thăm tù đã hết.
Lúc cô gái rời đi, quay đầu nhìn hắn cười, nói:
"Khánh Trần - kun, は 家族 に帰って, 本当 に 後 でまたあなたに 会 うことができることを ngươi んでいます."
(Khánh Trần-kun, ta muốn trở lại gia tộc, thật hy vọng sau này vẫn có thể nhìn thấy ngươi)
Khánh Trần phát hiện, cô gái nhỏ khi cười lên còn có cái lúm đồng tiền nhỏ xinh, tươi mát giống như một đóa hoa bách hợp.
...
Thời gian đếm ngược 144:00:00
Nửa đêm, trong ngục giam số 18.
"Chân ngươi thế nào rồi?"
Lý Thúc Đồng hỏi.
Khánh Trần trả lời:
"Dì Diệp đã bôi thuốc cho ta rồi, mặc dù lúc đầu rất đau, nhưng thật ra hồi phục rất nhanh, mới một tuần vết thương đã lành, hôm nay cũng đã kết vảy rồi, chỉ là có chút đau thôi."
"Có thể đi không?"
Lý Thúc Đồng hỏi.
Nếu như bình thường, Khánh Trần đáng lẽ nên dưỡng sức mấy ngày mới đúng, dù sao vết thương còn chưa khỏi hẳn.
Nhưng Lý Thúc Đồng như không quan tâm, hắn chỉ hỏi, có thể đi không.
Khánh Trần cười:
"Có thể."
Lý Thúc Đồng gật đầu:
"Vậy thì đi thôi."
Nói xong, hắn đi vào phòng ăn.
Diệp Vãn đi tới kho lạnh phía trước ra sức đẩy cánh cửa thép nặng nề.
Hơi lạnh phả vào mặt như mây mù, sau đó chìm xuống dưới chân và từ từ chảy ra.
Sau đó, Diệp Vãn đi tới một hồ nước đang đóng băng, dung một cú đấm đập vỡ lớp băng dày hơn một mét trong hồ, làm lộ ra một tấm thép ở bên dưới.
Hắn đưa tay nhắc tấm thép nặng nề lên, ở bên dưới là những bậc thang.
Đây là đường dẫn ra ngoài nhà tù."
Diệp Vãn nhìn Khánh Trần nói:
"Có rất ít người biết đến sự tồn tại của nó, đây cũng là lần đầu có người đi ra từ đây, không có tập đoàn nào biết đến sự hiện diện của con đường này, cũng không có người giám sát."
Sau đó, Diệp Vãn lấy một chiếc túi leo núi khổng lồ từ trong góc ra, đeo lên lưng Khánh Trần:
"Trong này là những thứ mà ngươi và ông chủ sẽ cần."
Cao túi leo núi to bằng một người, không biết chứa bao nhiêu thứ.
Khánh Trần đột nhiên hiểu ra, chuyến đi này nhất định sẽ rất lâu, có khi so với dự định của mình còn lâu hơn một chút.
Có lẽ khi hắn quay lại, thì mọi thứ đều sẽ thay đổi.
Khánh Trần nhìn về phía Lý Thúc Đồng:
"Sư phụ, người không mang balo sao?"
Lý Thúc Đồng bước xuống bậc thang trong hồ:
"Có đồ đệ nào lại để sư phụ mang hành lý, đồ của ta đều ở trong balo của ngươi cả đấy.
Khánh Trần ở phía sau hắn hỏi:
"Sư phụ, chúng ta đi đâu đây?"
Giọng nói của đối phương truyền ra từ trong bóng tối:
"Nơi cấm kỵ."