Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 170: Ăn Hết




Vì phải ăn cơm theo từng đợt, cho nên bữa trưa kéo khá dài.

Trong lúc đó, Lưu Đức Trụ ở bên cạnh bàn ăn khua chân múa tay, làm đủ mọi tư thế.

Đợi tới khi tất cả tù nhân đều đã vào lại nhà tù, tất cả mọi người đều có cảm giác bản thân đã đoán được chân tướng, trong tù có một vị đại ca có địa vị không dễ trêu chọc, hơn nữa hình như địa vị còn cao hơn lão Lâm và lão Diệp.

Một số tù nhân có tổ chức đang nghĩ xem làm sao để truyền tin này ra ngoài.

Quảng trường nhà tù dần khôi phục sự yên tĩnh, Lưu Đức Trụ quay đầu nhìn lại, bất ngờ thấy Lâm Tiểu Tiếu và Diệp Vãn ngồi đối diện mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm mình.

Một tiếng bộp vang lên, Lưu Đức Trụ quỳ xuống:

"Ta xin lỗi."

Việc làm này làm cho Lâm Tiểu TIếu và Diệp Vãn bối rối.

Lâm Tiểu Tiếu cười, nhẹ giọng nói:

"Cái dáng vẻ có thể tùy cơ ứng biến này rất thích hợp làm đặc vụ, chỉ cần có thêm chút gan dạ và tham lam sẽ không chịu làm con rối."

Lưu Đức Trụ nghiêng đầu lấy tai nghe từ trong túi ra, vội vàng giải thích:

"Những chuyện vừa nãy đều là người bên trong tai nghe chỉ thị, hai vị nhất định đừng để ý."

Trong khi họ đang nói chuyện, Khánh Trần đeo mặt nạ mèo đi ra từ phòng bếp:

"Màn biểu diễn vừa nãy ngươi hơi căng thẳng, nhưng ngươi phải tập làm quen với những người du hành thời gian. Giờ quay lại phòng tạm giam đi, còn nhiều vở kịch cần ngươi diễn, nhớ kỹ lời ta nói, lòng tham hại chết ngươi."

"Ta hiểu rồi."

Lưu Đức Trụ gật đầu như giã tỏi.

Đợi đến khi Lưu Đức Trụ rời đi, Lý Thúc Đồng tươi cười bước ra từ khu đọc sách:

"Nếu vừa rồi ta đến, có lẽ sẽ không nhịn được cười mất, thật thú vị, có lẽ đây là niềm vui ở sau hậu trường."

Khánh Trần tháo mặt nạ xuống, nhìn về phía Lý Thúc Đồng:

"Sư phụ, chuyện cuối cùng đã xong."

Lý Thúc Đồng cười cười:

"Chưa xong đâu, còn chưa làm một chuyện."

Hắn vừa nói xong, hai tên cai ngục robot đi tới trước mặt Khánh Trần, nói:

"Tù nhân số hiệu 010101, có người thân tới thăm."

Khánh Trần kinh ngạc quay đầu lại, hắn không ngờ rằng lần trước bản thân đã từ chối Jindai Sorane, không ngờ đối phương quay lại nhanh như vậy.

Lý Thúc Đồng ở bên cạnh nói:

"Đi thôi, ít nhất còn được yên tĩnh thêm mấy ngày. Sau này, nếu nàng lại đến ta sẽ trực tiếp bảo cai ngục từ chối, bây giờ mà từ chối thì không biết nàng còn đợi đến khi nào."

Trong phòng giám sát, Jindai Sorane mặc một chiếc váy xám xếp ly dài tới đầu gối, vì thời tiết đang trở lạnh nên nàng mặc thêm một cái quần tất lạnh.

Trên chân là một đôi giày da nhỏ màu đen.

Phong cách ăn mặc này khiến đối phương cứ như 19 tuổi.

Nàng lớn hơn Khánh Trần hai tuổi nhưng trông không lớn lắm, lại tràn ngập hơi thở thanh xuân.

Nàng thấy Khánh Trần được cai ngục robot đưa vào phòng, vội vàng mở hai hộp giữ nhiệt ra.

Trong chiếc hộp là sushi được bày biện bắt mắt, trong hộp còn lại là cơm rang thịt bò.

Đợi tới khi Khánh Trần ngồi xuống đối diện, Jindai Sorane mới cười mỉm nói:

"Tại sao lần trước ta lại không gặp được ngươi?"

Khánh Trần nhẹ giọng trả lời:

"Không biết tại sao đột nhiên tất cả tù phạm đều bị nhốt hết vào phòng giam, không ra ngoài được."

Jindai Sorane vừa cười vừa xua tay:

"Không phải áy náy, hơn nữa việc đó cũng không phải do ngươi, mau ăn cơm đi! Mỗi cái sushi đều do tự tay ta nặn đó!"

"Sao lại mang tận 2 hộp cơm tới?"

Khánh Trần có chút buồn bực:

"Có vẻ hơi nhiều."

"Bởi vì lần trước ta thấy ngươi ăn rất ngon, giống như chưa no."

Jindai Sorane cười híp mắt nói:

"Ngươi đừng xấu hổ, ngươi ăn hết thì đã là một lời khen ngợi đối với ta rồi!"

"Ừ."

Khánh Trần không biết nên nói thêm gì nữa, cúi đầu ăn cơm.

Jindai Sorane ngồi ở đối diện chống cầm, nghiêng đầu nhìn Khánh Trần, nói thầm:

"彼 は 私 にどんな 印象 を 持 っているかわからないが, 食事 の様 子 はとても 上品 ですね."

(Cũng không biết ngươi có ấn tượng thế nào với ta, lúc ăn cơm dáng vẻ lại nhã nhặn vậy.)

Lúc này, Khánh Trần giả vờ không nghe thấy, đến câu hỏi cũng lười không muốn hỏi.

Hôm nay mới là ngày đầu tiên xuyên qua, phải đợi mấy ngày sau mới có thể dịch câu này ra.

Nhưng mà đối phương vẫn liên tục nói, giống như không biết mệt.

Hắn suy nghĩ, nếu như có một ngày đối phương nhận ra hắn cũng là người du hành thời gian, hơn nữa mỗi câu nàng nói đều nghe hiểu được, không biết sẽ có vẻ mặt như thế nào...

Thực ra, di chứng sau khi biết người khác giả vờ sẽ là im lặng, ví như sau khi hắn cứu Nam Canh Thần, hắn ta an toàn trở về Lạc thành lại không dám nói với hắn một câu nào.

Có khả năng đây chính là cái chết của xã giao trong truyền thuyết.