Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 168: Chuẩn Bị Tai Nghe




Trong phòng tạm giam yên tĩnh, Lưu Đức Trụ nằm co quắp ở trong góc.

Chỉ có người đã từng trải qua mới có thể hiểu được sự kinh khủng của phòng tối, chỗ đáng sợ của nó là tra tấn tinh thần con người.

Cánh cổng hợp kim chậm rãi mở ra, Lưu Đức Trụ ngẩng đầu, mơ hồ nhìn về phía trước, người thần bí đeo mặt nạ hình mèo lại xuất hiện.

"Ta biết, mỗi người đều có kế hoạch của riêng mình .”

Khánh Trần bình tĩnh nói:

"Nhưng lòng tham sẽ hại người khác cũng sẽ hại chính mình. Việc này hẳn đã khiến ngươi hiểu được, cái giá của phản bội và lừa dối là thế nào, lần trừng phạt lần tiếp theo không chỉ đơn giản như vậy. Ta cho ngươi, ngươi có thể muốn, ta không cho, ngươi không được phép trộm."

Sắc mặt Lưu Đức Trụ dần dần khôi phục một chút biểu cảm:

"Đại ca, chỉ cần ngài không giết ta, mọi chuyện đều có thể thương lượng được!"

Trước đó, suýt nữa thì Lưu Đức Trụ cho rằng mình sẽ chết vào hôm nay.

Nhưng đổi lại lại là trừng phạt, ít nhất Khánh Trần cũng không giết đối phương.

Hắn biết rõ, mình đang đối mặt với một thế giới tàn khốc như thế nào, hắn cũng muốn Lưu Đức Trụ phải ý thức được điều này.

Khánh Trần bình tĩnh nói:

"Theo quan sát của ta, tổng kết toàn bộ việc này, nếu ngươi kịp thời xem máy truyền tin, hai người của Côn Luân có thể sẽ không chết. Cho nên, lần trừng phạt này vẫn chưa đủ."

Nói xong, hắn phất phất tay ý bảo Diệp Vãn đè Lưu Đức Trụ xuống, sau đó Khánh Trần dùng khăn mặt trùm lên trên mặt Lưu Đức Trụ, rồi lại đổ thêm một chậu nước lạnh lên.

Lưu Đức Trụ vùng vẫy giãy giụa, nhưng hắn làm như nào cũng không thể thoát ra được.

Đến khi hắn không còn giãy nữa, Khánh Trần mới nhấc khăn mặt lên, để cho hắn có thể thở được.

"Đại ca, ta biết sai rồi.”

Lưu Đức Trụ khóc lóc nói:

"Ta biết thật rồi."

Sắc mặt Khánh Trần không thay đổi chút nào.

Không cho Lưu Đức Trụ tiếp tục nghỉ ngơi, Diệp Vãn lại lần nữa đè hắn xuống, lặp lại quá trình lúc nãy lần nữa.

Khánh Trần từ từ dội nước lên trên khăn mặt, cho đến khi Lưu Đức Trụ sợ đến nỗi đái ra quần, hình phạt này mới dừng lại.

Lần này Lưu Đức Trụ sợ thật rồi, nửa ngày không thể thở được, vừa thở được vài hơi đã gào khóc:

"Đại ca, sau khi về nhà ta cũng rất hối hận, mỗi lần nghĩ đến hai người anh hùng của Côn Luân, ta rất hận bản thân mình đã không làm gì cả, ta biết sai rồi!"

Xuyên qua mặt nạ hình mèo, Khánh Trần lạnh lùng nhìn đối phương, đây là lần đầu hắn tra tấn người khác, đối với một người bình thường mà nói, tra tấn người khác cũng là một loại đau khổ.

Nhưng mà, hắn đang học, học cách tàn nhẫn, học cách để trở thành một mãnh thú thực thụ.

"Hiện tại ta muốn ngươi đi làm một việc.”

Khánh Trần nói :

"Trong ngục giam số 18 lại được đưa đến mấy người du hành thời gian, ta muốn ngươi diễn một vở kịch."

Lưu Đức Trụ hoảng hốt nói:

"Đại ca muốn ta làm gì?"

"Làm cho họ tin, ngươi có địa vị rất cao ở chỗ này.”

Khánh Trần trả lời.

Lưu Đức Trụ đáng thương nói:

"Đại ca, ta không biết diễn kịch."

Khánh Trần suy ngĩ một chút rồi nói với Lâm Tiểu Tiếu:

"Chuẩn bị giúp ta một cái tai nghe, để cho hắn đeo vào, ta sẽ trực tiếp chỉ đạo."

Thời gian đếm ngược 157:00:00.

Mười giờ sáng, một phần năm số phòng trong ngục giam bỗng mở ra.

Đây là hơn sáu trăm tù nhân được chọn ngẫu nhiên, đợi họ ăn cơm xong và quay về phòng giam riêng của mình, lại có sáu trăm người ngẫu nhiên khác được thả ra để ăn cơm.

Đây là quy tắc Khánh Trần mới đổi.

Khi Lâm Tiểu Tiếu hỏi hắn vì sao làm vậy.

Khánh Trần trả lời:

"Lần này sư phụ mang ta ra ngoài chắc rất lâu mới có thể trở về, ta có tập đoàn làm chỗ dựa, rất dễ bị chú ý tới, nếu như ta biến mất, chắc chắc chắn sẽ có người nhận ra. Để nhóm tù nhân ăn cơm như vậy, họ sẽ không biết ta có biến mất không."

Cứ như vậy, các thế lực ở bên ngoài sẽ không tra ra được thân phận của hắn.

Họ cũng không thể bắt đám tù nhân luôn ở trong phòng, không ra ăn cơm, cách này là sự lựa chọn tốt nhất.

Vào giờ phút này.

Lý Thúc Đồng ngồi bên cạnh bàn ăn, im lặng nhìn bản nhạc cổ, mà Diệp Vãn và Lâm Tiểu Tiếu vừa ăn vừa nói chuyện, thảo luận những đang việc xảy ra bên ngoài: Nghe nói ở Lộc Đảo, lão già kia lại trộm kéo dài tuổi thọ; nghe nói gia chủ của Lý gia không muốn kéo dài tuổi thọ, chắc không còn sống được lâu nữa. .

Trong số những người ngồi ở đây, chỉ có một người có vẻ không hòa hợp: Đó là Lưu Đức Trụ.

Tên này đang ngồi đối diện với Lý Thúc Đồng, nhìn ngang ngó dọc, ánh mắt tràn đầy tò mò.

Mặc dù hắn xuyên vào ngục giam số 18, nhưng nói thật, hắn còn chưa nhìn kĩ nơi này bao giờ. . .

Đám tù nhân xếp hàng nhận cơm, bọn họ nhìn thấy một người lạ mặt ngồi đối diện với Lý Thúc Đồng đều cảm thấy rất kì quái.