Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 167: Chín Tiếng Đã Chịu Không Nổi




Chỉ là, tấm kính một chiều này khác với kính một chiều ở thế giới ngoài.

Trên tấm kính này còn hiển thị nhiệt độ cơ thể, nhịp đập của tim và tần suất hô hấp của các người du hành thời gian. Những số liệu kia vẫn đang thay đổi, biến động theo từng giây.

Điều này nhằm giúp những người thẩm tra có thể quan sát được trạng thái của tù nhân.

Diệp Vãn dẫn theo một người du hành thời gian bước vào phòng thẩm vấn. Khánh Trần vừa nhìn thấy đối phương thì cười thành tiếng, đây chẳng phải là lớp phó học tập Ngu Tuấn Dật của lớp mình sao?!

Cách một lớp kính một chiều, Khánh Trần dùng thuật hô hấp để biến đổi giọng nói của mình, hỏi:

“Tên.”

Ngu Tuấn Dật ngồi trên ghế, cẩn thận từng li từng tí mà nói:

“Ngu Tuấn Dật.”

“Giới tính.”

“Nam.”

“Thân phận ở thế giới ngoài của ngươi là gì?”

“Trưởng quan, ở đó ta chỉ là học sinh bình thường.”

Ngu Tuán Dật dè dặt trả lời :

“Học sinh lớp 11.”

Hắn nghĩ người thấm vấn mình là cai ngục của nhà giam cho nên mới gọi người kia là trưởng quan. Dù sao, hắn cũng không nghĩ tới tù nhân lại có thể ở đây để tra khảo tù nhân khác.

Đột nhiên, Khánh Trần hỏi:

“Có phải xung quanh ngươi vẫn còn những người du hành thời gian khác?”

Ngu Tuấn Dật trả lời:

“Có, có 6 người, một người tên là Nam…”

Nói đến đây, bỗng nhiên Ngu Tuấn Dật im bặt, không nói gì nữa.

“Vì sao không trả lời?”

Khánh Trần hỏi, thầm nghĩ trong lòng, Ngu Tuấn Dật bảo có 6 người, vậy hẳn là Nam Canh Thần, Lưu Đức Trụ, Hồ Tiểu Ngưu, Vương Vân, Bạch Uyển Nhi, Trương Thiên Chân.

Quả nhiên, cả thế giới chắc chỉ có mình Nam Canh Thần nghĩ không ai nhận ra hắn …

Ngu Tuấn Dật trả lời:

“Trưởng quan, xung quanh ta không còn người du hành thời gian nào nữa.”

“Ngươi muốn bảo vệ họ, ngươi sợ nói ra tên sẽ làm lộ thân phận người du hành thời gian của họ sao?”

Khánh Trần hỏi.

Ngu Tuấn Dật không nói, hắn thật sự nghĩ vậy.

Những ngày gần đây, tin tức của cả thế giới trong và ngoài đều nói rằng, sau khi những người du hành thời gian bị lộ thân phận đều không có kết cục tốt.

Vì vậy, hắn không muốn liên lụy đến các bạn.

Khánh Trần hỏi:

“Ngươi không sợ ta sẽ dùng hình cụ để tra tấn sao? Đây là nhà giam, có chết một hai người cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.”

Suy nghĩ của Ngu Tuấn Dật xoay chuyển vài vòng, hắn chắc chắn không muốn bị tra tấn, chỉ nghĩ thôi cũng biết tra tấn kinh khủng đến mức nào, nhưng hắn cũng không muốn phản bội bạn bè.”

Đột nhiên, Ngu Tuấn dật ngẩng đầu lên, hỏi:

“Xin hỏi, nơi này có phải là nhà giam số 18 không?”

Khánh Trần bình tĩnh trả lời:

“Đúng thế.”

Ngu Tuấn Dật nhớ đến những sự tích trâu bò mà Lưu Đức trụ từng khoác lác trên xe buýt. Lúc đó, đối phương nói, ở đây, Lý Thúc Đồng chẳng khác nào cai ngục trưởng, mà Lưu Đức Trụ lại là học trò của ông ta!

Hơn nữa, lúc đó cũng có bạn học từng hỏi: Lý Thúc Đồng biết ngươi là người du hành thời gian à.

Lưu Đức Trụ trả lời: Biết, nhưng hắn không quan tâm!

Giờ phút này, Ngu Tuấn Dật giống như bắt được cọng rơm cứ mạng:

“Trưởng quan, ta là bạn học của Lưu Đức Trụ, là người một nhà!”

Lâm Tiểu Tiếu nhìn về phía Khánh Trần, vẻ mặt Khánh Trần trở nên kỳ dị…

Nói thật, hắn không nghĩ mọi chuyện sẽ chuyển hướng thành thế này. Rốt cuộc Lưu Đức Trụ phải khoe khoang nhiều như thế nào mới có thể khiến Ngu Tuấn Dật nghĩ ở trong nhà giam này, chỉ cần nói ra cái tên kia là có thể bình an…?

Khánh Trần trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên, hắn có kế hoạch mới.

Địa vị trong tù của Lưu Đức Trụ vẫn luôn là do hắn ta tự thổi phồng lên nhỉ nhưng chỉ là lời từ một phía.

Bây giờ, Khánh Trần có thể tìm một người đến làm chứng.

Hắn bảo Diệp Vãn đưa Ngu Tuấn Giật về phòng giam, sau đó thẩm vấn mấy người du hành thời gian còn lại.

Thế nhưng, điều khiến cho hắn thất vọng là bốn người còn lại đều chỉ là nhân viên của xí nghiệp tư nhân bình thường, không có nhiều giá trị lợi dụng.

“Hiện tại bọn họ vẫn còn có ích, cứ tạm giữ lại, đợi sau khi ta làm xong chuyện này thì chuyển họ sang nhà giam khác.”

Khánh Trần nói với Lâm Tiểu Tiếu.

Lâm Tiểu Tiếu vui tươi hớn hở đáp lại:

“Ta thật rất muốn biết, đợi đến khi mỗi người ở thế giới ngoài đều biết ngươi là ai tại đây, vẻ mặt họ sẽ thế nào, rất muốn xuyên qua nhìn thử.”

Khánh Trần hỏi:

“Phải rồi, Lưu Đức Trụ thế nào rồi?”

“À, tên này hóa ra chẳng khí phách như tưởng tượng, mới có 9 tiếng mà đã không chịu nổi rồi.”

Lâm Tiểu Tiếu lại nói:

“Đợi lát nữa, ta sẽ đưa hắn trở lại phòng tạm giam.”

Khánh Trần không nói gì, nếu hắn không phải lo việc để Nam Canh Thần làm việc sẽ khiến thằng nhóc đó gặp nguy thì nhất định hắn sẽ để Lưu Đức Trụ ngồi tù mục xương. Chẳng qua, nói đi cũng phải nói lại, Nam Canh Thần biết thân phận thật của hắn, không thích hợp làm cấp dưới, nếu như đối phương bị thẩm vấn, hắn sẽ lộ.

Không phải Khánh Trần không tin Nam Canh Thần, mà thẩm vấn vốn dĩ là một việc vô cùng tàn khốc, rất ít người có thể giữ vững được bản thân.

Mà Lưu Đức Trụ thì khác, dù có người bắt hắn cũng chỉ biết có người đứng sau giật dây chứ không biết người giật dây đó là ai.