Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1667: Mạnh Hơn Chuẩn Đề Pháp




"Lấp lại."

Tất cả 6 học viên đều vô cùng kinh ngạc, xen lẫn trong sự kinh ngạc đó là nghi vấn và phẫn nộ.

Khánh Trần nói:

"Bây giờ chuyển khoa vẫn còn kịp."

Nói đến đây, hắn lại tiếp tục nhắm mắt lại, sau đó tiếp tục nhớ lại công pháp Thiên Lôi Quyết.

Hôm nay hắn mới phát hiẹn, chưa nói đến bản dịch, chỉ cần nhớ lại bản Tiên Nhân triện đó thôi cũng có thể khiến dị năng sấm sét trong cơ thể hắn không ngừng gợn sóng, sau đó từ từ lớn mạnh lấy.

Không biết sau khi dịch đoạn văn đó ra sẽ xảy ra biến hóa gì.

Nam Cung Nguyên Ngữ trầm mặc một lát, sau đó dẫn đầu xoay người đi cầm thuổng sắt rồi lấp những cái hố mà hôm qua họ vừa mới đào.

Những người khác cũng bắt đầu lặng lẽ hành động.

Khánh Trần nằm từ sáng sớm đến tận chạng vạng tối như thể hắn đang thoải mái nằm trên bờ biển phơi nắng vậy.

Đợi đến khi 6 người lấp hết đất vào những cái hố mới đào, hắn lại sai Zard đưa cho mỗi người một mảnh lá Kê Huyết Nha:

"Vò nát rồi xa lá lên trên tay có thể khiến vết thương mau lành, bôi một cái đi, tránh việc ngày mai tay nát lại không làm được việc."

Sau đó hắn lại tiếp tục đi vào góc tối.

Trịnh Viễn Đông tựa trên tường, cười nói:

"Tuổi ngươi không lớn mà đã độc ác như vậy, ta thấy Đoàn Tử và Jindai Sorane đều vừa khóc vừa lấp hố."

Khánh Trần không nói tiếp về vấn đề này mà hỏi:

"Ngươi đã mời được các đạo sĩ đến chưa?"

"Mời đến rồi, tất cả đều biết Tiên Nhân triện."

Mười phút sau, Khánh Trần ngồi trong bộ chỉ huy của Côn Luân nhìn năm đạo sĩ tóc hoa râm trước mặt, khách khí nói:

"Ta mời các vị đến đây để nhờ mọi người dịch một văn bản."

Lão đạo sĩ:

"Có nuôi cơm không?"

Khánh Trần sửng sốt nói:

"Có."

"Vậy là được."

Khánh Trần dở khóc dở cười, không ngờ tính tình của đạo sĩ lại khác người của Phật gia như vậy, họ không cần thù lao, chỉ cần có cơm ăn là được.

"Các vị không có yêu cầu nào khác sao?"

Khánh Trần hỏi.

"Không.”

Một người trong số đó nói:

"Được nhìn thấy đồ mà tổ tiên lưu lại đã là tốt lắm rồi, theo đạo lý, đáng lẽ ra chúng ta phải cảm ơn các ngươi mới đúng."

Khánh Trần lắc đầu:

"Ta sẽ không cho các ngươi xem toàn bộ văn bản, ta sẽ xáo trộn 281 chữ cái thành 5 phần khác nhau, sau đó đưa cho các vị phiên dịch, cuối cùng mới xác minh đúng sai."

Lão đạo sĩ cười nói:

"Không sao, đợi đến khi phiên dịch xong, ngươi chỉ cần nói cho chúng ta biết tên của văn bản này là gì là được."

Khánh Trần quay sang nhìn Trịnh Viễn Đông, sau đó hắn bắt đầu chia Thiên Lôi Quyết thành 5 phần, mỗi phần đều dài 201 chữ cái, tất cả các chữ cái đều bị đảo lộn để tránh có người ghép chúng lại với nhau.

Đợi đến khi có đên 3 người dịch đúng, hăn mới bắt đầu tin.

Dù sao thì số lượng đạo sĩ biết Tiên Nhân triện trên đời cũng không nhiều.

Gần nửa giờ sau, năm tên lão đạo sĩ đều đưa cho hắn một văn bản.

Khánh Trần lắp ghép các văn bản lại với nhau, sau đó nghi ngờ nói:

"Tiêu đề là Vạn Thần Lôi Ti?"

Một lão đạo sĩ lập tức sáng mắt lên:

"Vạn Thần Lôi Ti, thế gian này quả thật có Vạn Thần Lôi Ti? Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn Vạn Thần Lôi Ti?"

Khánh Trần không thèm để ý đến hắn, bởi vì đầu hắn đang bận lắp ghép những kí tự trên 5 văn bản mà cá đạo sĩ vừa phiên dịch ra thành truyền thừa Vạn Thần Lôi Ti.

Toàn bộ văn bản có 281 chữ, trừ đi tiêu đề Vạn Thần Lôi Ti ngoài ý muốn, chỗ còn lại có 277 chữ cái.

Trong đó chia làm bốn phần.

Phần thứ nhất là chí đạo.

Phần thứ hai là khí số.

Phần thứ ba là Tam Tai Cửu Ách.

Phần thứ tư là Ti Sinh Ti Sát.

Lại là bốn phần thuật hô hấp?

Tại sao tất cả những phương pháp tu luyện chính thống đều có thuật hô hấp? Chuẩn Đề Pháp có, Vạn Thần Lôi Ti cũng thế.

Tuy nội dung của mỗi truyền thừa khác nhua, nhưng phương pháp chân chính để giải phóng nó chỉ có thuật hô hấp.

Câu đầu tiên tiết điểm là hút, câu thứ hai tiết điểm là hô, từng câu nối tiếp nhau tạo thành thuật hô hấp, cuối cùng tạo nên một truyền thừa mới.

Khánh Trần không ngừng điều chỉnh nhịp thở, sau đó hắn bắt đầu áp dụng truyền thừa vào nhịp thở của mình.

Sau khi hắn hoàn thành thuật hô hấp tầng thứ nhất là Chí đạo, dưới mí mắt của hắn bắt đầu tỏa ra một ít ánh sáng màu vàng kim, như thể trong đôi mắt khép hờ đó đang có thứ gì đó chuẩn bị chui ra.

Nghê Nhị Cẩu vừa nhìn vừa thầm nghĩ, nếu lúc này Khánh Trần chảy ra một giọt nước mắt thì có lẽ trong giọt nước mắt đó cũng ẩn chưa rất nhiều sấm sét.

Khi Khánh Trần hoàn thành phần thứ hai của thuật hô hấp là Khí số, trong luồng hơi nước mà hắn phun ra cũng ẩn chưa rất nhiều ánh kim.

Nếu chỉ xét riêng về thanh thế của thuật hô hấp thì Vạn Thần Lôi Ti đúng là mạnh hơn Chuẩn Đề Pháp rất nhiều.