Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1666: Chỉ Còn Sáu Người




Tôn Sở Từ im lặng mấy giây, sau đó mặt giãn ra cười nói:

"Vậy các ngươi nhanh lên lớp đi."

Năm người kia do dự một chút, cuối cùng vẫn đi.

Tôn Sở Từ quay sang nhìn người ngồi đối diện, thấy Đoàn Tử rơi nước mắt, hắn cười hỏi:

"Thế nào?"

Đoàn Tử dùng bàn tay bẩn thỉu của mình lau nước mắt khiến khuôn mặt của nàng nhem nhuốc:

"Không có việc gì, ta chỉ cảm thấy trước kia chúng ta đoàn kết như vậy, vậy mà bây giờ lại thành ra mỗi người một ngả như thế này."

Tôn Sở Từ ăn một miếng cơm:

"Ngươi muốn đi đâu, đâu phải chúng ta mỗi người mỗi người một ngả, không phải tất cả vẫn ở trong học viện sao."

Cả đời ngươi có thể có rất nhiều bạn, có khi sẽ tan, cũng có khi sẽ hợp, đây là chuyện rất bình thường.

...

Trong ký túc xá.

Tiểu Vũ vừa mới tắm rửa xong đã khóc nói:

"Không được, ta muốn chuyển khoa, đánh chết ta cũng không đi khoa nông nghiệp nữa!"

Ma Kinh Kinh khuyên giải:

“Cố gắng kiên trì một thời gian, đâu phải ngày nào cũng mệt như vậy, thời gian tới chắc chắn sẽ có ngày nhàn hạ, hơn nữa chúng ta đều là người du hành thời gian, ăn một chút khổ cũng không sao."

Tiểu Vũ cuồng loạn nói:

"Đâu phải mỗi chịu khổ, rõ ràng khoa nông nghiệp không dạy chúng ta gì, cả ngày chỉ biết đào hố đào hố đào hố."

Dịch Văn Bác phân tích:

"Tất cả chúng ta đều đến vùng cấm kỵ số 10, vị viện trưởng đó là ai, không cần ta nhiều lời nữa. Còn ai, có thể sai khiến Zard như người hầu như hắn? Xét theo thái độ của hắn đối với viện trưởng, người đó chắc chắn là Khánh Trần."

Tiểu Vũ lại nói:

"Vậy ta cũng không muốn đi, hay là các ngươi cứ đi đi, nếu có tin tức gì thì nói cho ta biết là được."

Câu nói này nghĩa là, nếu có khổ thì các ngươi chịu, nếu có phúc thì chúng ta cùng hưởng.

Ma Kinh Kinh suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Như vậy cũng được, dù sao thì chúng ta cũng là một đoàn thể, cũng không cần tất cả đều phải học 1 khoa. Nếu sau này có tin tức gì tốt thì mọi người cùng hưởng."

Thật ra Ma Kinh Kinh biết rõ, khoa nông nghiệp đang sàng chọn học viên, nếu ngươi lựa chọn rời đi nghĩa là đã đi, làm sao sau này có thể cùng hưởng phúc lợi được?

Nhưng không sao, hắn cũng không muốn mỗi ngày đều phải đi an ủi người khác, dù sao thì mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình.

...

Rầm rầm tiếng nước vang lên.

Phòng tắm trong kí túc xá đang mờ mịt hơi nước, có người đang tắm rửa ở bên trong.

"Sorane, ngươi không định chuyên khoa thật sao?"

Nữ sinh mập mạp cùng phòng nói vọng qua cửa kinh:

"Ngươi nhìn xem, quần áo của ngươi bẩn như thế nào, rõ ràng khoa nông nghiệp không dạy các ngươi, mà là bắt các ngươi lao động khổ sai."

Trong phòng tắm không ai đáp lời.

Nữ sinh nói tiếp:

"Rõ ràng lúc ở ngoài đi quay phim cũng rất nhẹ nhàng, không biết tại sao ngươi lại muốn đến trường, sau đó còn chạy đi trồng trọt. Ngươi có biết ngoài kia mọi người nói như thế nào không, họ nói ngươi là công chúa bị bỏ rơi, nghe cái tên này cũng khiến người ta tức giận rồi. Ta biết ngươi đến học viện để tu luyện công pháp, để bảo vệ mình, nhưng mục tiêu của ngươi đâu có liên quan gì đến khoa nông nghiệp, đến đó có thể học gì."

Lúc này, Jindai Sorane trùm khăn tắm đi ra.

Nàng ngơ ngác ngồi trên giường, thỉnh thoảng nhìn về phía mặt biển ngoài cửa sổ.

"Ta đâu có liên quan gì đến công chưa, không phải ta cũng chỉ là người du hành thời gian như các ngươi thôi sao.”

Jindai Sorane nói.

Mập mạp nữ sinh ngồi trên giường ăn khoai tây chiên:

"Ngươi không giống chúng ta, trước khi trở thành người du hành thời gian, ngươi chính là nữ thần ở Nhật Bản, là nữ chính trong rất nhiều bộ phim nổi tiếng, danh tiếng của ngươi không thua kém gì các minh tinh trong nước."

Jindai Sorane nhìn những nốt phồng rộp trên hai bàn tay, sau đó dịu dàng cười nói:

"Những chuyện đó đều đã trôi qua, không nói nữa, ta muốn nghỉ ngơi một chút, hôm nay ta mệt mỏi làm rồi."

"Sorane, ta cảm thấy rất kì lạ, tại sao ngươi lại muốn đăng kí vào khoa nông nghiệp?"

Nữ sinh hỏi.

Jindai Sorane cười nói:

"Chẳng qua vì ta cảm thấy, rất có thể người đó đang ở đó. Tuy bây giờ ta vẫn chưa tìm ra hắn, nhưng nói không biết chừng ngày nào đó hắn sẽ xuất hiện, như vậy không phải rất thú vị sao. Hơn nữa, số học viên của khoa nông nghiệp còn ít như vậy, ta chắc chắn sẽ đạt Top 50, số điểm tích lũy này rất dễ dành được nha."

...

Buổi sáng, khoa nông nghiệp.

Zard lại vui vẻ mang ghế lại cho Khánh Trần, sau đó Khánh Trần lại tiếp tục cười híp mắt nằm trên ghế:

"Bớt đi hai người, chỉ còn lại có sáu người."

Lúc này, trong tòa nhà chỉ còn lại sáu người là Nam Cung Nguyên Ngữ, Tôn Sở Từ, Đoàn Tử, Ma Kinh Kinh, Dịch Văn Bác và Jindai Sorane, Tiểu Vũ và Lý Mộng Vân đã chuyển sang khoa khác.

Khánh Trần cũng không thèm để ý.

Nam Cung Nguyên Ngữ trầm ổn hỏi:

"Viện trưởng, hôm qua chúng ta đã đào xong hố, hôm nay làm gì?"