Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1556: Nếu Ngươi Dám Tới




Hôm nay lên 10 chương. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

---

Chỉ trong nháy mắt, Shinsaibashi của thành phố Osaka đã ít đi hơn bảy trăm người sống, và nhiều hơn sáu trăm thi thể!

Thứ duy nhất không thay đổi chính là chàng trai đứng trên sân thượng nhìn xuống nhân gian.

Người dân ở các tòa nhà gần đó nhao nhao quay clip, ống kính khi thì chĩa vào Khánh Trần, khi thì quay những thi thể đột tử trên đường phố, còn có vài người du hành ẩn nấp trong bóng tối đăng hết thảy những thứ này lên mạng.

Vốn dĩ, tuy ở thế giới trong có rất nhiều người biết người đứng đầu Bạch Trú tiến hành tàn sát ở thành phố số 22, nhưng họ không biết rốt cuộc ông chủ của Bạch Trú giết ai, cũng không biết vì sao hắn lại giết người.

Vào giờ khắc này, câu trả lời đã được công bố, người mà Khánh Trần giết đều là người muốn vây giết hắn ở thế giới ngoài.

Kết quả nguy cơ rúng động ở thế giới ngoài đã bị Khánh Trần hóa giải trước ở thế giới bên trong luôn rồi!

Người đoán được tình hình sự việc tức khắc cảm thấy cực kỳ chấn động, đây là thủ đoạn của người nắm quyền Bạch Trú ư?

Tuy nhiên mọi người không biết rốt cuộc Khánh Trần tìm ra những người này một cách chính xác ở thế giới trong như thế nào.

Họ không biết kỹ năng hội họa nhận diện khuôn mặt cực kỳ chuẩn xác của Khánh Trần, chỉ cảm thấy giống như ảo thuật gia thế kỷ bỗng nhiên thay đổi một trò ảo thuật không ai có thể phục chế.

Giống như ảo thuật gia Houdini vĩ đại nhất thế kỷ XX thay đổi một con voi trước mặt mấy nghìn khán giả.

Ngoài trừ chấn động thì không còn gì khác.

Hiện tại, Khánh Trần bình tĩnh nhìn cánh tay, đếm ngược 167:58:12.

Bảy ngày, chuyến đi vượt thời không dài dằng đẵng, trở lại chu kỳ, trở về với hình dạng ban đầu.

Hắn nhìn bầu trời đêm vô tận, rồi lại nhìn xuống phía dưới.

Nếu Jindai Kura muốn giết hắn, thì bây giờ hắn tứ cố vô thân là cơ hội tốt nhất.

Thế nhưng thành phố Osaka ồn ào náo động bỗng yên lặng.

Trên đường phố Osaka, Jindai Kura xách một vại bia, nhàn nhã bước đi ở Shinsaibashi.

Không có người du hành của Thần Bí Nghiệp Bộ đi vây giết nữa, họ không tấn công nữa mà chỉ bao vây tòa cao ốc kia.

Jindai Kura lấy điện thoại ra, gọi điện cho Khánh Trần:

“A lô, ta biết ngươi chuẩn bị rời đi, nhưng đừng vội đi mà, ở lại uống mấy chén đã. Ở thế giới trong ngươi cảnh giác quá, chẳng chịu uống chén rượu nào, bây giờ về thế giới ngoài hẳn là không cần cảnh giác như thế nữa đâu nhỉ.”

Khánh rần đứng yên trên sân thượng, cười nói:

“Lẽ nào ta không nên đề phòng ngươi à?”

“Đề phòng ta? Tại sao?”

Jindai Kura ra vẻ kinh ngạc:

“Chúng ta không phải là bạn sao!”

Khánh Trần im lặng.

Jindai Kura cười to:

“Xem kìa, thật ra ngươi cũng cảm thấy ta có thể trở thành bạn của ngươi. Ngươi yên tâm, ngươi để ta lại sẽ ảnh hưởng tiêu cực cho Jindai, với ta mà nói sao lại không phải thế đâu? Tuy ngươi nói mình và Jindai không có lợi ích chung, nhưng hai ta thì có đấy. Đừng đi, ở lại uống mấy chén, ta dẫn ngươi đi ăn thịt bò wagyu nướng đĩa sắt nổi tiếng nhất Shinsaibashi!”

Khánh Trần nhìn cô gái bay ngày càng gần hơn trên bầu trời đêm, cười nói:

“Để lần sau đi.”

Jindai Kura ngẩng đầu, nhìn cô gái bay qua bầu trời kia, hắn thở dài:

“Có một cộng sự có thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm, quả thật khiến người ta phải hâm mộ.”

“Ngươi cũng có thể tin tưởng Jindai Unshuu và Jindai Sora giống như vậy, không phải sao?”

Khánh Trần cười nói:

“Nếu như ngươi muốn uống rượu thì có thể đến Trung Quốc uống, nếu ngươi dám tới.”

“Ta sẽ đến.”

Jindai Kura nói:

“Ngoài ra, cảm ơn ngươi đưa tặng ta hai tròng mắt kia, ta nhận được rồi.”

Dodomeki muốn thu thập một trăm đôi mắt của dị năng giả cấp B, dường như kẻ bị vứt bỏ của Jindai đã tiến đến gần mục tiêu của mình hơn rồi.

Câu chuyện Dodomeki thu thập mắt vẫn luôn tồn tại trong truyền thuyết ở thời kỳ Minamoto, đã gần nghìn năm chưa từng xuất hiện.

Ngay sau đó Ương Ương cũng đến bên cạnh hắn, dắt tay hắn bay tiếp vào màn đêm.

Lần này trở về, không có cuộc chiến ác liệt như tưởng tượng, trái lại hết sức hòa bình.

Đêm khuya ở thành phố Osaka, chỉ để lại một truyền thuyết.

Ương Ương hỏi:

“Trước đó ta thấy thi thể của Jindai Yunhe đột nhiên biến mất, là ngươi dùng vật cấm kỵ hiến tề à?”

“Ừ.”

Khánh Trần gật đầu.

Hiện tại Con Rối Giật Dây đã có thể khống chế ba người!

Trên bầu trời đêm, Khánh Trần nhớ tới những gì Jindai Yunhe nois, hắn bỗng hỏi Ương Ương:

“Ngươi đã lên cấp B rồi, trong mắt ngươi có phải ta không còn là con người nữa không?”

Ương Ương ngẩn ra, nàng thoáng do dự, rồi hỏi:

“Sao ngươi biết?”

Khánh Trần thở dài:

“Vậy giờ ngươi nhìn thấy ta trông như thế nào?”

Ương Ương chần chừ:

“Makka Pakka?”

“Khánh Trần:

“???”

Sao bảo chỉ có thể thấy trường lực cơ mà? Makka Pakka là cái quái gì vậy!

Giờ hắn còn đang lo sau này Ương Ương nhìn hắn thì chỉ có thể thấy một đám trường lực, không thể nào thấy được hình dạng vốn có của hắn.

Kết quả không ngờ Ương Ương lại trả lời như thế!