Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1540: Một Ngàn Đồng




Ông chủ tiệm bánh mì run rẩy nói:

"Hắn ngủ ở chỗ này mười phút đồng hồ, sau đó đồng hồ báo thức trong người vang lên liền chạy."

Sắc mặt sĩ quan hung ác...

Bảy ngày, bọn hắn dùng Ungaikyo truy lùng Khánh Trần 7 ngày, nhưng mà mặc kệ ập tới bao nhiêu lần, đối phương cũng sẽ giống con thỏ chạy thoát trước khi chim ưng trên trời lao xuống.

Sau đó giống như một giọt nước nhập vào trong biển, tan biến trong thành thị.

Phải biết là, binh sĩ Jindai luân phiên truy tung, mà vị sát thủ đang chạy trối chết này lại phải đối mặt với sự truy sát cả ngày.

Đối phương chia một giấc ngủ hoàn chỉnh, thành nhiều giấc ngủ vỏn vẹn mười phút đồng hồ. Nếu như đổi lại là người bình thường, đã sớm suy sụp, nhưng đối phương thì không.

Vị sĩ quan này đứng tại cửa ra vào tiệm bánh mì, sát thủ này chưa bao giờ thử rời khỏi thành phố số 22, cứ ở trong thành phổ đuổi bắt vòng quanh với họ như vậy, hoàn toàn không biết hắn đang cái làm gì.

Sát thủ cũng không tiếp tục thử nghiệm phản kích lại. Nếu loại cao thủ cấp bậc này đã biết dịch dung, lại một lòng muốn chạy, thì bên phía Jindai cũng không bố trí nổi bẫy rập gì.

Chúng cũng đã thử bố trí mấy cái bẫy, chờ đối phương giết đến tận cửa, Nhưng sau khi tàn sát nhóm người du hành thời gian Jindai, sát thủ này giống như đổi tính, không cắn bất cứ mồi câu nào.

Một sát thủ đột nhiên không giết địch, chuyện này khiến người ta không thể nào hiểu được.

Nhưng mà trên thực tế, giờ khắc này Khánh Trần cũng đang mắng thầm trong lòng.

Không có Jindai Kura mật báo, Jindai Sora bên kia cũng bị yêu cầu xáo trộn thời gian sử dụng Ungaikyo.

Hai ngày trước còn đỡ, Khánh Trần nghe được động tĩnh liền chạy, cũng rất ít người có thể bắt được hắn.

Kết quả về sau tập đoàn Jindai phái ra 6 chiếc phi thuyền bay cấp Ất, bên này hắn mới vừa ngủ, bên khác đã có binh sĩ Jindai từ trên trời giáng xuống.

Kết quả khiến mấy ngày nay, hắn căn bản không ngủ được một giấc ngon lành, cơ hồ đã đến tình trạng đứng cũng có thể ngủ được.

Quá thảm rồi.

Khánh Trần thở dài.

Đương nhiên cũng có tin tức tốt, bên La Vạn Nhai đã xúi giục Cao Dương bên câu lạc bộ Long Văn thành công, đêm nay liền động thủ với câu lạc bộ Long Văn.

Mãi cho tới bây giờ, vẫn không có ai chú ý tới biến hóa của khu Tam Hạ, sựchú ý của mọi người đều tập trung vào một mình Khánh Trần.

Giờ khắc này, Từ Lâm Sâm, Giang Mục Bắc, La Vạn Nhai bên kia đều đang tăng cường chuẩn bị.

Chỉ có Ương Ương là hơi nhàn rỗi.

Từ đêm hôm qua Khánh Trần đã bắt đầu giả trang làm kẻ lang thang, trốn trong khu Tam hạ.

Trốn ở khu Tam hạ, là vì lần kế tiếp khi Jindai phân tích hành tung của hắn, nếu như phát hiện xưa nay hắn không trốn vào khu Tam hạ, sợ rằng sẽ phát hiện một chút mánh khóe.

Mà cô nương Ương Ương này, còn chuyên tìm được hắn trong khu Tam hạ, làm bộ đi ngang qua thảy cho hắn mấy đồng tiền lẻ.

Cũng không biết đó là sở thích kỳ cục gì nữa...

Nhưng có sao nói vậy, năng lực khóa chặt lực trường của Ương Ương, dùng để tìm người dường như cũng không kém cạnh gì so với Ungaikyo.

Khánh Trần đi vào một tòa cao ốc, lặng yên không tiếng động trốn vào một gian phòng, trộm quần áo của chủ phòng, ném lại hơn một ngàn đồng.

Hắn đổi hình dạng, lại lặng yên không tiếng động rời đi, chờ đợi Ungaikyo mở ra lần tiếp theo.

Phi thuyền bay vừa mới đến chính là một tín hiệu, hiện tại hắn có thời gian bốn giờ để ngủ.

Lúc này, trên điện thoại di động lại có dãy số không biết gọi vào, Khánh Trần vừa đi vừa tức giận nói:

"Bây giờ ta đang vội tìm chỗ ngủ, không rảnh hàn huyên với ngươi."

Trong điện thoại, Jindai Kura cười một lúc mới lên tiếng:

"Trước đó có bác sĩ nói với ta, nếu con người không ngủ đủ sẽ khiến nội tiết hỗn loạn, tính tình dễ nổi cáu, xem ra đúng là sự thật."

"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"

Khánh Trần hỏi.

"Sáng sớm ngày mai, Jindai Yunhe cùng Jindai Seisho sẽ xuất phát, tiến về thành phố số 21 để dự lễ truy điệu."

Jindai Kura nói:

"Ta cũng không biết tuyến đường."

"Ngươi không hợp với chúng, tại sao lại biết hành tung của chúng?"

Khánh Trần hỏi.

"Bởi vì ta có đồng bọn cùng chung chí hướng. "

Jindai Kura cười nói.

"Ngươi muốn cái gì?"

Khánh Trần hỏi.

"Ta muốn cặp mắt của Jindai Yunhe."

Khánh Trần trầm mặc một hồi.

Trong điện thoại, Jindai Kura nói:

"Trong bảy ngày này ngươi một mực ẩn núp. Mặc dù ta cũng không biết rốt cuộc ngươi có đòn sát thủ gì, nhưng ta biết ngươi đang đợi Jindai Yunhe ngồi lên phi thuyền bay. Bây giờ cơ hội của ngươi đã tới, để cặp mắt của hắn lại cho ta là được."

...

Trong khu thứ chín, La Vạn Nhai đang ở trong một cửa hàng Hội phụ huynh mới mua, đối mặt với hơn mười người trẻ tuổi, chăm chú tỉ mỉ giảng giải phải hiểu luật pháp liên bang như thế nào, lẩn tránh luật pháp liên bang ra sao.

Đây là môn đầu tiên hắn dạy cho đám người nhà mới gia nhập.

Một tổ chức theo hình thức câu lạc bộ, tiết đầu tiên không dạy tu hành, không cho ăn bánh vẽ, mà là dạy pháp luật.

---

Ngày mai sẽ lên 10 chương. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!