Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1536: Bức Ảnh




Sở dĩ Jindai Kura có mặt ở thành phố số 22 là vì địa vị của hắn trong gia tộc quá thấp, còn hai người có địa vị cao hơn hắn là Jindai Unshuu và Jindai Sora đã được cử đến thành phố số 21.

Sở dĩ Jindai Seisho có mặt ở thành phố số 22 là vì hắn là con trai của gia chủ, nên chắc chắn hắn sẽ không thiếu phần, vậy nên hắn không cần vội vàng làm gì.

Thật ra đây cũng là nguyên nhân vì sao Khánh Trần lại vội vàng giết Jindai Yunhe như vậy, vì nếu việc này kéo dài đến khi việc tang ma xong xuôi, việc trốn thoát khỏi địa bàn của tập đoàn Jindai sẽ trở nên rất khó khăn.

Jindai Seisho ngồi trong góc nhìn Jindai Yunhe:

"Ngươi kiên trì không gây mê vì sợ ta nhân cơ hội này đoạt xá ngươi sao?"

Jindai Yunhe lắc đầu:

"Không phải ta sợ ngài, không phải chính ngài cũng đang sợ bị đoạt xá nên mới không dám tiếp tục tu luyện sao, ta nhớ ngài đã dừng lại ở cấp C rất lâu rồi. Người ta sợ chính là một vị quản sự đi cùng ngài đến thành phố số 22, Jindai tĩnh nham, theo những gì ta tìm hiểu được, hắn đang tìm kiếm một cơ thể thích hợp để đoạt xá, lần này vừa lúc ta bị thương thì hắn quay về, như vậy sao ta có thể không cảnh giác được?"

Jindai Seisho không nói gì.

Jindai Yunhe nói:

"Jindai Kura nói, gia tộc chúng ta là một gia tộc bị nguyền rủa, tuy ta không ưa hắn lắm, nhưng không thể không nói, những gì hắn nói rất có lí. Chúng ta phản bội Nguyên thị, nên mới bị Nguyên thị nguyền rủa..."

"Im miệng.”

Jindai Seisho cười lạnh nói:

"Gia tộc cũng có giới hạn của gia tộc, ngươi không biết mình đang chửi bới gia tộc sao."

Có lẽ hắn cũng nhận ra mình nói hơi nặng lời nên bổ sung thêm 1 câu:

"Ngươi nghỉ ngơi đi, lần này ta gọi Jindai Sora quay về chính là để báo thù giúp ngươi, yên tâm đi. Mười ngày sau, ta và ngươi sẽ mang đầu của ông chủ Bạch Trú đến thành phố số 21 để tham gia nghi thức truy điệu."

Nói đến đây, Jindai Seisho liền đi ra ngoài.

Ngoài cửa, một tên sĩ quan vừa thấy hắn đi ra lập tức lên tiếng:

"Seisho quản sự, 12 người du hành vừa bị ám sát, đối phương đã tính toán kĩ càng tuyến đường trước rồi đi giết 12 người một lúc."

Jindai Seisho:

"Tập trung tất cả người du hành ở thành phố số 22 vào một chỗ, sau đó phái quân đội canh gác 24/24."

"Tuân lệnh."

...

Bên ngoài thành phố số 22, một chiếc xe việt dã cũ nát đang lao trên đường.

Người trong xe đang khẽ hát một ca khúc nào đó, đúng lúc này, tiếng loa phát thanh bỗng vang lên:

"Tin tức mới nhất, chỉ vài giờ trước, một người đàn ông đã gây ra một vụ án giết người liên hoàn ở thành phố số 22, hiện tại tập đoàn Jindai đã công bố chân dung kẻ giết người và tuyên bố ai có thể cung cấp thông tin về người này sẽ nhận được số tiền 30 triệu."

Người ngồi trong xe cảm thán:

"Lại đến muộn rồi, nếu không phải chấn an ông chủ kia thì đáng lẽ ra ta sẽ đến sớm hơn mới đúng, chuyện náo nhiệt như vậy sao có thể thiếu ta được!"

Lúc xe lái đến trước cửa thành phố số 22, người trẻ tuổi trong xe dừng lại rồi bước xuống, sau đó cười híp mắt đưa một tờ giấy thông hành cho những binh sĩ đứng ở đây:

"Tranh thủ thời gian cho đi!"

Nhưng hắn chợt phát hiện, sau khi những người này thấy hắn, khuôn mặt của họ đều tràn ngập khiếp sợ.

Người trẻ tuổi thở dài:

"Lại nữa rồi!?"

Ngay lập tức, cánh cổng hợp kim trước mặt hắn đóng sầm lại, kèm theo đó là tiếng hét:

"Phát hiện kẻ tình nghi, yêu cầu trợ giúp! Yêu cầu trợ giúp!"

Zard ngồi trong xe bất đắc dĩ nói:

"CMN sao lần nào cũng như vậy?!"

Ngay lúc này, vô số bão kim loại xung quanh đường hầm bắt đầu khởi động, chỉ một giây sau, chiếc xe việt dã đã biến thành cái sáng, nhưng lúc này Zard bỗng biến thành những hạt cát, sau đó trôi theo những khe hở trong xe việt dã xuống dưới nền đất.

"Bà...chủ, trong số những người này, rốt cục thì ai mới là ông chủ?"

Trương Mộng Thiên nhỏ giọng hỏi.

Bây giờ hắn vẫn không thể xác định được người này có chính xác là bà chủ hay không, dù sao thì chỉ mới có Ương Ương đứng ra thừa nhận chuyện này, cho nên hắn vẫn không dám chắc lắm.

Ương Ương nhìn hắn một cái:

"Tốt nhất ngươi nên gọi dứt khoát một chút, nếu không người khác lại tưởng ta là bà của ngươi mất."

Sau đó, Ương Ương lại quay sang nói với nhân viên cửa hàng:

"Này, mang hai bộ quần áo kia cho hắn thử, xem có cỡ nào vừa với hắn không."

Lúc này Ương Ương đang dẫn cậu bé đi shopping trong một khu chợ ở khu thứ năm, đây cũng là chuyện Khánh Trần nhờ nàng làm trước khi đi, hắn muốn nhờ nàng dẫn đứa trẻ này đi mua quần áo và di động mới.

Thường thì chỉ có cha mẹ mới mua những thứ này cho con mình.

Chiếc điện thoại cũ của Trương Mộng Thiên đã nát đến mức không còn nhận ra hình dáng cũ nữa, nhưng không biết vì sao nó vẫn có thể sáng lên.

Lúc này, cậu bé đang dùng điện thoại mới của mình để xem những tin tức mới nhất của thành phố số 22, vì hắn biết chắc chắn những tin tức này có lên quan đến ông chủ của mình...