Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1510: Bị Liệt Vì Nhịn Cười




Từ Lâm Sâm và Giang Mục Bắc nhìn nhau, kẻ đần độn cũng có thể nhìn ra được, cái tên Trương Thanh Hoan ngốc nghếch này rõ ràng chỉ là một con rối, mà La Vạn Nhai mới là ông chủ ở sau hậu đài của câu lạc bộ Nghệ Thuật.

Ba người họ đi theo Trương Thanh Hoan, liệu việc tiếp xúc đến nòng cốt của câu lạc bộ Nghệ Thuật có khó hay không?

Phải biết rằng, hai người này đến gia nhập câu lạc bộ là vì muốn biết người sau lưng câu lạc bộ Nghệ Thuật đến cùng muốn làm gì, người mà Ương Ương nói đến cùng là ai.

Nhưng mà không đợi hai người nói cái gì, lại nghe thấy Trương Thanh Hoan phàn nàn trước:

“Tại sao lại đưa tất cả người mới cho ta dẫn dắt vậy, sau các ngươi không dẫn dắt đi, hơn nữa vừa nhìn là biết cái tên Trần Tuế kia không thể đánh đấm được gì.”

La Vạn Nhai suýt chút nữa tắc thở tại chỗ.

Hắn ta nhìn Trương Thanh Hoan bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngu.

Nếu như ông chủ nói không sai, thì hai vị trước mắt chính là tên tuổi lớn của Át Bích, còn có gia trưởng Hội Phụ Huynh. Có được ba người này ở bên cạnh, có thể nói Trương Thanh Hoan ở trong toàn bộ khu Hạ Tam Bình Tranh này có muốn chết cũng khó!

Muốn chết cũng phải xem ba vị này có đồng ý hay không!

Kết quả, con hàng này lại còn không cảm kích!

Nếu không phải tạm thời vẫn chưa thể để Từ Lâm Sâm, Giang Mục Bắc tiếp xúc quá nhiều với bí mật về Hội Phụ Huynh, thì La Vạn Nhai còn muốn mang theo ba người này ở bên mình làm vệ sĩ mọi lúc mọi nơi, mỗi ngày muốn đập mấy cái đầu cũng được!

La Vạn Nhai nhìn Trương Thanh Hoan, cất cao giọng:

“Ông chủ Trương, ngươi là người thông minh nhất câu lạc bộ chúng ta, cũng là nòng cốt của câu lạc bộ, đương nhiên người mới phải do ngươi dẫn dắt rồi, như vậy mới có thể giúp họ nhanh chóng hiểu rõ lực hấp dẫn của câu lạc bộ Nghệ Thuật.”

Trương Thanh Hoan suy nghĩ một chút:

“Cũng đúng!”

La Vạn Nhai:

“…”

Hắn ta cũng không có ý định nói nhảm nhiều cùng vị nghệ thuật gia này, đổi mà là chủ đề:

“Bên phía Tiểu Mộng Thiên đã nhận được tình báo, nói là trong đại lâu Đại Bãi Chùy có giấu một nhóm người, chuyên lừa bán trẻ con, nghe nói không chỉ trộm trẻ con mà còn cướp nữa. Tiểu Thất, ngươi dẫn người đi vây bọn chúng. Một khi xác định tình báo không sai, thì chôn hết họ luôn đi.”

“Vâng.”

Tiểu Thất trả lời.

Nhưng hắn ta vừa mới dứt lời, Từ Lâm Sâm bỗng nhiên bình tĩnh lên tiếng:

“Như này đi, chúng ta cũng vừa mới gia nhập câu lạc bộ Nghệ Thuật, chuyện này cứ giao cho chúng ta làm, cũng coi như hình thức nhập đội.”

Không đợi La Vạn Nhai nói lời nào, Trương Thanh Hoan đã vỗ ngực nói:

“Cuộc đời ta ghét nhất là những người lừa bán trẻ con này, để ta dẫn họ đi cho, ngươi yên tâm.”

La Vạn Nhai suy tư một lát:

“Được!”

Trương Thanh Hoan triệu tập tầm mười vị huynh đệ, áng chừng số người xong thì ra ngoài.

Từ Lâm Sâm ở đội ngũ phía sau nhỏ giọng nói với Giang Mục Bắc:

“Ngươi cũng thấy đấy, cái tên Trương Thanh Hoan này chẳng qua chỉ là một con rối ngốc nghếch mà thôi, đi theo hắn ta thì làm sao có thể tiếp xúc với nòng cốt, cho nên phải nhanh chóng tìm cách đến gần cái tên La Vạn Nhai mới được.

Giang Mục Bắc nhỏ giọng hỏi:

“Ông chủ, người mà Ương Ương nói có thể chính là cái tên La Vạn Nhai này hay không.”

“Không đâu.”

Từ Lâm Sâm lắc đầu:

“Ngươi cũng biết cô gái Ương Ương kia kiêu ngạo biết bao, người có thể được nàng khen ngợi sẽ không dễ dàng xuất hiện ở trước sân khấu như vậy. Ta nghi ngờ, hiện tại có thể đối phương đang ở ngay phía sau nhìn chúng ta.”

Nghe nói vậy, Giang Mục Bắc bỗng nhiên quay đầu lại, lập tức nhìn thấy “Trần Tuế” ở sau lưng đang lúng túng nở nụ cười.

Từ Lâm Sâm nói tiếp:

“Ta nói ở sau lưng là hoán dụ, ý nói là ở một nơi bí mật gần đây mà quan sát chúng ta, không phải nói cái tên Trần Tuế này…”

“Ồ, ta nói chứ trông hắn cũng không giống.”

Giang Mục Bắc khẽ nói:

“Vậy thì chờ lát nữa chúng ta phải làm sao.”

Từ Lâm Sâm tiếp lời:

“Chúng ta giải quyết hết những người lừa bán trẻ con kia trước nhưng người khác, về sau câu lạc bộ Nghệ Thuật chắn chắn sẽ phải mở rộng, còn có rất nhiều cơ hội lập công, chờ đến khi chúng ta lập được nhiều công thì tự nhiên sẽ tiến vào phần nòng cốt. Đến lúc đó, nói không chừng có thể gặp được người kia.”

Giang Mục Bắc hưng phấn nói:

“Đến lúc đó, chỉ sợ hắn còn không biết chúng ta là do Ương Ương gọi tới, nếu như Ương Ương thật sự thích cái vị ông chủ ban ngày, thì chúng ta cũng có thể giúp nàng nhìn xem người này có phải ở trước mặt một kiểu, ở sau lưng một kiểu hay không. Cô gái ở Át Bích của chúng ta cũng không thể bị người ngoài bắt nạt.”

Khánh Trần ở phía sau cùng của đội ngũ, nghe thấy hai người này ở phía trước tính toán một đống chuyện, khuôn mặt của hắn cũng sắp bị liệt vì nhịn cười rồi.