Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1504: Sắp Bắt Đầu




Vừa dứt lời, trong mương nước bẩn kia lại chui ra một người, mặt đối phương đều bị tro bụi nhuộm đen, duy chỉ có khi nhếch miệng cười, hai hàng răng trắng nhìn đặc biệt bắt mắt.

Người thứ nhất, người thứ hai, người thứ ba...thẳng đến người thứ 108...

Trương Mộng Thiên nhìn đám người lục tục không ngừng bò ra từ trong mương nước bẩn, sững sờ:

"Nhiều người như vậy?"

Chỉ thấy những người này lần lượt ôm Tiểu Thất, Tiểu Thất cũng không chê bẩn:

"Các ngươi lại có thể đến đủ. Trước đó ta nghe kế hoạch của phụ huynh, còn cảm thấy nhân thủ không đủ, bây giờ thì tốt rồi, có thể làm một vố lớn!"

Hơn một trăm huynh đệ vui tươi hớn hở cười, một người trong đó nói:

"Lão La, không làm nhục mệnh, 108 người đáp lời, đến đủ 108 người, không thiếu người nào!"

"Vất vả, Tiểu Tam."

Lão La ôm đối phương.

Tiểu Tam trợn mắt:

"Đã nói không gọi thế mà!"

"Lúc trước ngươi xếp hạng thứ ba, không gọi Tiểu Tam thì gọi cái gì?"

Tiểu Thất trêu chọc.

"Gọi lão Tam không được sao?"

"Biết rồi, Tiểu Tam."

Trương Mộng Thiên nhìn họ toàn thân dơ bẩn lại vui đùa ầm ĩ:

"Các ngươi..."

"Đây đều là người của chúng ta, từ thành phố số 18 chạy tới."

La Vạn Nhai cười nói:

"Những người này là thành viên hạch tâm của Hội Phụ Huynh, có năng lực lại thiện chiến, còn từng bắt sống một Hồng Y giáo chủ của Cơ Giới thần giáo!"

Lúc này, ở chót cùng có người đau khổ nói:

"Ngươi có thể đừng tuyên dương chuyện các ngươi bắt sống ta nữa không? Đã đủ chưa? Để những người nhà khác nghe thấy thì nghĩ thế nào!"

"Ha ha ha!"

Lúc này, thần sắc La Vạn Nhai nghiêm túc hơn một chút:

"Các vị, lần này ta gọi các ngươi qua, hẳn là các ngươi cũng biết mọi chuyện quan trọng đến mức nào."

Đám người im lặng.

La Vạn Nhai nói tiếp:

"Ta còn chưa thể nói cho các ngươi biết, rốt cuộc phụ huynh muốn làm gì. Nhưng ta có thể nói, trận chiến ở thành phố số 22, là khâu mấu chốt nhất trong kế hoạch của hắn, cho nên tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm, hiểu không?"

"Hiểu!"

Đám người đồng thanh đáp lại.

Trương Mộng Thiên nghe những người này nhất trí trả lời, bỗng nhiên cảm nhận được một luồng sức mạnh phấn chấn.

Mà bỗng nhiên cậu ý thức được một vấn đề, nếu như thực lực của những người này ngang bằng với lão La, Tiểu Thất thì chỉ sợ san bằng hết câu lạc bộ trong một thành phố cũng không có vấn đề gì.

Dù là câu lạc bộ Long Văn kia, cũng không có nhiều chiến sĩ gen cấp D, cấp C như vậy.

Đương nhiên, câu lạc bộ Long Văn làm công cụ mưu lợi của một số quan viên, thì dĩ nhiên ông chủ của nó phải có chỗ hơn người.

Ông chủ câu lạc bộ Long Văn hình như là cấp B?

Trương Mộng Thiên nghĩ thầm, vậy cũng không bằng ông chủ của mình.

Mà lúc này La Vạn Nhai nhìn các chiến sĩ long tinh hổ mãnh trước mặt, hắn biết tất cả đã sắp bắt đầu.

Những người này sau khi chinh chiến ở thành phố số 22, sẽ mang theo kinh nghiệm họ học được, sau đó gieo rắc đến từng thành phố trong liên bang, đây mới là chuyện quan trọng nhất.

...

Rạng sáng 3 giờ rưỡi, tiếng đua xe trên đường phố khu thứ chín cũng dần dần lặng đi.

Trương Thanh Hoan đứng tại góc tối nào đó gấp đến đi qua đi lại, lo lắng chờ đợi.

Khi hắn nhìn thấy đám La Vạn Nhai toàn thân đầy bùn xuất hiện, lập tức nghênh đón:

"Xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn rồi!"

La Vạn Nhai nhướng mày:

"Có chuyện gì?"

Trương Thanh Hoan nhìn thấy lão La, tựa như gặp được vị cứu tinh:

"Không xong, trước đó chúng ta giao ra ba mươi người, phía trên cảm thấy chưa đủ. Họ lại bắt chúng ta giao thêm ba mươi người nữa, chúng ta biết đi đâu bắt ba mươi tội phạm đây?"

"Chỉ vậy thôi?"

La Vạn Nhai nói:

"Đừng hoảng hốt, ta còn tưởng rằng ngươi lại muốn tổ chức dàn hợp xướng."

Trương Thanh Hoan:

"...Đến lúc nào rồi còn nói đùa."

"Là ngươi đùa trước mà."

La Vạn Nhai bĩu môi:

"Ta thấy thần sắc ngươi như này thì không phải chỉ chuyện này, còn có chuyện gì nữa?"

"Có người lặng lẽ tới đưa tin, nói ba câu lạc bộ gần đây muốn đánh lén chúng ta. Cư dân bên toà nhà chúng đều đang đổ xô về Chuồng Bồ Câu, cho nên không chịu nổi nữa."

Trương Thanh Hoan thấp giọng nói.

La Vạn Nhai sửng sốt:

"Chẳng phải ba mươi chỉ tiêu của nhiệm vụ có rồi đó sao? !"

Trương Thanh Hoan cũng sửng sốt, hoá ra các ngươi nghe có người đến đánh lén thì phản ứng như thế này?

Có thể tôn trọng các câu lạc bộ khác một chút không!

Rạng sáng 4 giờ, Giang Mục Bắc bỗng nhiên ngồi dậy trong phòng số 4403:

"Ông chủ, có động tĩnh."

Từ Lâm Sâm đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn bóng tối bên ngoài Chuồng Bồ Câu, hơn 300 người đang chậm rãi lần mò về hướng này. Trong tay còn cầm theo côn sắt và đao, một số ít người còn cầm súng ngắn.

"Không phải tìm chúng ta."

Từ Lâm Sâm nói:

"Xem ra, câu lạc bộ Nghệ Thuật này khiến nhiều người tức giận. Tiểu Bắc, khi một luồng sáng đột nhiên chiếu vào bóng tối, thế là đạo ánh sáng này liền có tội. Vừa rồi ngươi cũng đi hỏi những cư dân khác, họ đều nói câu lạc bộ Nghệ Thuật không bóc lột họ ngoài định mức, như thế chẳng khác nào phá vỡ quy tắc của tất cả các câu lạc bộ. Ta không biết rốt cuộc câu lạc bộ Nghệ Thuật này muốn làm gì, tóm lại chắc chắn phải vang dội hơn những câu lạc bộ khác."