Giang Mục Bắc ngẩng đầu nhìn, trên đỉnh đầu lại còn có một cái camera vừa vặn chỉa thẳng vào họ.
Nhưng Từ Lâm Sâm còn không nói gì, thì hắn cũng không lên tiếng.
Lúc này, sau khi người trẻ tuổi cho đăng ký cho họ xong xuôi, liền phát một tờ rơi tuyên truyền cho hai người:
"Trên này có tất cả quy định trong tòa nhà này, không cho phép trộm cắp cướp bóc, không cho phép khi dễ người già phụ nữ trẻ nhỏ, không cho phép ẩu đả đánh nhau, nếu như phát hiện sẽ treo các ngươi ở trước toà nhà thị chúng, rõ chưa."
Giang Mục Bắc cau mày, Từ Lâm Sâm vừa cười vừa nói:
"Biết rồi, cảm ơn."
Lúc này, Khánh Trần đi ngang qua hai người, hôm nay hắn chơi khá ác, sớm đánh ngã tất cả mọi người trên bàn rượu.
Chỉ là, khi hắn đi ngang qua người Từ Lâm Sâm thì bỗng nhiên sững sờ...
Hắn biết Từ Lâm Sâm, dù sao hắn còn từng bắt chước người ta trong ngục giam số 18, làm hại tên đầu trọc Quách Hổ Thiền vì ra sức bảo vệ quyển sổ tay dưỡng sinh tuổi trung niên mà bị đánh một trận.
Mấy người Át Bích này, làm sao lại đột nhiên chạy tới Chuồng Bồ Câu?
Khánh Trần im lặng đi tới thang máy, Giang Mục Bắc hỏi người trẻ tuổi ngồi sau bàn:
"Vì sao hắn có thể trực tiếp đi vào?"
Người trẻ tuổi thản nhiên như không đáp:
"Đây là khách thuê cũ. Đúng rồi, trên tờ rơi có số điện thoại và nhóm trò chuyện của Câu lạc bộ Nghệ Thuật chúng ta, gia nhập vào có gì phiền phức đều có thể tìm chúng ta. Đến nơi này, câu lạc bộ Nghệ Thuật tuyệt đối dễ dùng hơn cả PCE. Đúng rồi, sau khi gia nhập nhóm trò chuyện, tìm Tiểu Mộng Thiên trong nhóm, hắn sẽ giới thiệu chỗ ăn uống, vui chơi gần đây cho các ngươi."
"Cám ơn."
Giang Mục Bắc nói một tiếng cám ơn, hắn hơi nghi hoặc, câu lạc bộ này nào có dáng vẻ của câu lạc bộ, phục vụ cũng quá chu đáo rồi.
Nói xong, Từ Lâm Sâm và Giang Mục Bắc cùng đi vào thang máy, cùng Khánh Trần đi thẳng lên tầng 44.
"Tiểu huynh đệ, ngươi ở chỗ này lâu rồi, ngươi cảm thấy câu lạc bộ Nghệ Thuật kia thế nào?"
Từ Lâm Sâm hỏi.
Khánh Trần nhìn hai người:
"Rất tốt."
Đến tầng 44, Khánh Trần dẫn đầu rời khỏi thang máy, cũng nghe Giang Mục Bắc phía sau than thở:
"Trong toà nhà này cũng quá sạch sẽ, lần đầu tiên ở ba khu dưới mà ta nhìn thấy khu dân cư sạch sẽ như vậy. Ông chủ, ngươi nhìn xem không thấy một con côn trùng nào luôn. Rốt cuộc câu lạc bộ Nghệ Thuật này đang làm gì?"
Vị Át Bích 4 này, giống như nông dân mới vào thành phố, trên mặt viết mấy chữ chưa trải đời...
...
Ở biên giới thành phố, Trương Mộng Thiên mang theo La Vạn Nhai cùng Tiểu Thất, cẩn thận từng li từng tí đi xuyên qua bóng tối giữa các toà nhà.
Toàn bộ khu thứ chín, trừ Chuồng Bồ Câu ra đều tối om om.
Đây cũng là điều kiện rất thuận lợi cho những người phải sống trong bóng tối.
"Chính là chỗ này."
Trương Mộng Thiên dừng lại trước một miệng cống nước thải:
"Đường kính đường ống này khoảng chừng 0.6 mét, nhìn không đáng chú ý, nhưng kỳ thật có thể thông ra ngoài thành phố. Khoảng cách đại khái chừng 4,5 cây số, ta cũng chỉ tình cờ phát hiện. Nhưng mà, các ngươi muốn đi ra ngoài từ nơi này, tối thiểu phải bò trườn trong nước bẩn 5 cây số, các ngươi khẳng định muốn ra ngoài từ nơi này sao?"
Bò trườn 5 cây số, mà lại bò trong nước bẩn, cho dù là phần tử tội phạm khu thứ chín cũng không nguyện ý đi con đường này.
Vì phải chịu đựng bóng tối và mùi hôi thối dài dằng dặc, còn rất là khảo nghiệm thể lực.
Đi năm cây số và bò lết năm cây số, có sự tiêu hao thể lực hoàn toàn khác biệt.
Mấu chốt nhất là, địa vị La Vạn Nhai hôm nay đã không giống trước kia. Thực lực dưới sự chiếu cố đặc biệt của Lý Đồng Vân, Nam Canh Thần, Lưu Đức Trụ đã lên tới cấp C.
Một vị đại lão như này, cam tâm bò loại mương nước bẩn này sao?
La Vạn Nhai cởi áo khoác xuống, cười nói:
"Mặc dù quả thật hơi buồn nôn, nhưng nếu không chịu nổi chút khổ này, cũng không xứng làm việc cho ông chủ. Nhóc con, ngươi còn không biết ông chủ của chúng ta là dạng người cứng cỏi cỡ nào đâu. Mương thoát nước trước mắt này so sánh với những nỗi khổ hắn từng chịu, căn bản không tính là gì. So với chuyện hắn cần làm, chút vất vả này cũng không thể coi là cái gì. Tiểu Thất, ngươi chờ ta ở đây, giết chết toàn bộ nhân vật khả nghi tới gần đây."
…
Tiểu Thất trịnh trọng nói:
"Chỉ cần ta còn sống, sẽ không để ai tới gần nơi này."
Đợi La Vạn Nhai chui vào, Trương Mộng Thiên hiếu kỳ hỏi:
"Tiểu Thất ca, ngươi từng gặp ông chủ rồi à?"
"Chưa từng."
Tiểu Thất lắc đầu:
"Nhưng ta biết ông chủ là một người rất lợi hại."
"Đúng rồi, lúc chiều, làm sao ngươi thương lượng với những chủ thuê kia. Những người đó đều là kẻ có thể nhai xương người khác, lại đồng ý không tăng tiền mướn phòng dễ dàng vậy?"
Tiểu Thất hớn hở cười nói:
"Những chủ thuê kia không tệ lắm, mới đánh một tí đã đồng ý."
Trương Mộng Thiên: "..."
Hai người chờ đợi trong yên lặng, Tiểu Thất an tĩnh ngồi chồm hổm trên mặt đất, tựa như là một con sói hoang. Bắp thịt cả người hết siết chặt lại buông lỏng, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tiến vào trạng thái công kích.
Đại khái qua hơn hai giờ, bên trong mương nước bẩn truyền đến động tĩnh lần nữa.
La Vạn Nhai dẫn đầu chui từ bên trong ra, vừa cười vừa nói:
"Mương nước bẩn này thật đúng là mẹ nó thối, nhưng cũng là một thông đạo bí ẩn."
Trương Mộng Thiên hiếu kỳ nói:
"Lão La, ngươi vào đó làm gì?"