Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1501: Trong Tiệm Lẩu




Từ đây tới tối sẽ lên 10 chương ạ. Chúc các bạn cuối năm vui vẻ!

---

Thế nhưng, khẩu hình của tất cả mọi người vẫn còn đang cố gắng hát.

Lặng ngắt như tờ.

Đám người La Vạn Nhai choáng váng:

"Họ hát đến nỗi tai ta điếc luôn rồi sao? !"

Khánh Trần thở dài:

"Trương Thanh Hoan này đúng là thành thật, nói bêu xấu, liền bêu xấu ngay."

Lúc này, Trương Thanh Hoan lúng túng đến nỗi muốn chui vào trong đất.

Các cư dân hiểu được chuyện gì xảy ra, lập tức cười đến chảy nước mắt nước mũi, cười đến không dừng được.

Đã không biết bao lâu mọi người không cười thoải mái như vậy, áp lực cuộc sống gần như ép tất cả mọi người đến gập cả người, đâu còn tinh lực để cười?

Từ từ, Trương Thanh Hoan cũng vò đầu cười, cười ngây ngô cực kỳ chất phác.

Lúc này, cư dân toà nha sát vách nói:

"Chúng ta cũng có thể dọn đến Chuồng Bồ Câu chứ?"

Trương Thanh Hoan sửng sốt:

"Có thể chứ, không phải tự do sao, ai muốn đến đều có thể. Bên trong còn trống không biết bao nhiêu gian phòng."

Cư dân kia đáp:

"Thế nhưng, chủ thuê đột nhiên lên giá, tăng gấp ba lần!"

La Vạn Nhai nhướn mày, chuyện tốt đều là bọn hắn làm, kết quả chủ thuê nhà ngồi mát ăn bát vàng? Đây vốn là dân chúng tầng dưới chót cùng, kết quả còn có người cưỡi trên đầu họ uống máu.

Tăng một chút xíu có thể thông cảm được, tăng gấp ba thì đúng là chẳng phải người nữa!

Đây không phải tăng giá hợp lý, mà là một hình thức bóc lột hà khắc nhất.

"Chúng ta đi thương lượng với chủ thuê một chút." Tiểu Thất cười tủm tỉm mang theo côn sắt, dắt các huynh đệ đi.

Mấy giờ sau, Tiểu Thất mang theo mang cây gậy dính máu trở về:

"Thương lượng xong rồi."

Theo Khánh Trần nói, câu lạc bộ thì phải có phong cách làm việc của câu lạc bộ, ngươi có thể thử đi làm một người tốt, nhưng ngươi không thể quên, vốn liếng giúp ngươi chèo chống cái vai người tốt này.

Muốn cải biến thế giới, cũng phải cải biến từ từ.

Lúc này, La Vạn Nhai tiến đến bên cạnh Khánh Trần nhỏ giọng nói:

"Chuẩn bị xong."

Khánh Trần gật gật đầu:

"Vậy thì bắt đầu đi, một tháng sau, ta muốn khu thứ chín thay đổi diện mạo mới."

La Vạn Nhai kích động vạn phần:

"Đã rõ!"

Trong một tiệm lẩu nhỏ vô cùng náo nhiệt ở khu thứ chín.

Ngoài cửa có mấy chục tên đàn ông lắp bộ phận máy đứng canh, chia làm ba nhóm.

Họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ, dường như vẫn rất thân quen.

Trong cửa hàng, ba người ngồi chung một cái bàn, trước mặt đặt nồi lẩu, nước lẩu đã sôi, phát ra tiếng ùng ục.

Một người đàn ông trung niên thấp bé bưng hai đĩa thịt xắt mỏng, bóng loáng mỡ từ trong bếp chui ra. Hắn mang hai ống tay áo rời màu trắng, trên hai ống tay áo dính đầy mỡ đông:

"Các ông chủ từ từ ăn, ta ra sau bếp tiếp tục thái thịt cho các vị, bao no."

Trong ba người ngồi trên bàn, có một người lạnh lùng hỏi:

"Ngươi không lấy thịt trắng ra buồn nôn chúng ta à?"

"Sao có thể làm vậy! Ba vị đều là ông chủ câu lạc bộ quanh đây, ta sao dám gạt các vị chứ."

Ông chủ tiệm lẩu vội vàng nói:

"Ta cắt cho các vị, đều là thịt dê thật, ta lấy nguồn từ khu thứ tư đó."

"Vậy còn tạm được."

Đợi cho chủ tiệm đi vào bếp, ông chủ câu lạc bộ Ta Muốn Mua Đồng Hồ nói:

"Gần đây các ngươi có nghe nói đến câu lạc bộ điên khùng kia không?"

"Ngươi nói câu lạc bộ Nghệ Thuật đấy hả, buổi chiều tổ chức dàn hợp xướng, kết quả còn thất bại."

Ông chủ câu lạc bộ Đại Bãi Chùy kẹp miếng thịt dê:

"Làm chủ câu lạc bộ không làm, nhất định đòi làm nhà từ thiện, còn sửa thang máy, điện nước cho khu ổ chuột. Đám lợn kia cần thang máy với điện nước à?"

"Cũng không thể nói như vậy, toà nhà bên ta mới một ngày đã dọn đi mấy chục hộ, tương lai nói không chừng vẫn còn dời đi."

Ông chủ câu lạc bộ Lưu Tinh Chùy nói:

"Cứ như vậy, phí bảo hộ thu được mỗi tháng sẽ hụt đi mấy vạn, nói không chừng còn mất mấy chục vạn..."

"Sợ cái gì, một tòa nhà Chuồng Bồ Câu có bao nhiêu phòng, người của chúng ta có thể chạy hết chắc?"

"Cũng đúng, hiện tại việc cấp bách nhất của chúng ta không phải xử lý câu lạc bộ Nghệ Thuật này, mà là phải bàn giao với bên trên như thế nào."

"Phía trên cũng thay đổi thất thường quá, rõ ràng nói chỉ cần tám người, kết quả giao người qua, lại bảo chúng ta giao ba mươi người. Chúng ta biết đi đâu tìm ba mươi người cho hắn? Chẳng lẽ nộp luôn cả mình sao."

Ông chủ câu lạc bộ Đại Bãi Chùy, cau có nói.

Kỳ thật yêu cầu bên phía PCE rất đơn giản, chính là bắt một nhóm người nộp vào cho đủ số, biểu hiện mình đang làm việc chăm chỉ: Ngươi nhìn xem, ta bắt nhiều phần tử tội phạm như vậy. Không tìm được sát thủ thật sự không thể trách ta, dù sao đó là người có thể giết cấp A, chúng ta cũng hết cách rồi.

Bao năm qua, PCE cũng đều làm như thế, lấy công trạng để quấy quá cho qua.

Nhưng chuyện lần này thực sự quá nghiêm trọng, trước đó giao chút thành tích như vậy, căn bản không đáng chú ý. Cho nên đến xế chiều uỷ ban quản lý trị an PCE lại ra chỉ tiêu mới.