Bác sĩ già trả lời:
"Vậy cũng phải rút máu xét nghiệm cho ngươi trước, sau đó gửi mã di truyền của ngươi đi, chờ có người bán phù hợp mới được."
Cậu nhóc xoắn xuýt thật lâu:
"Chẳng lẽ không có ai quyên tặng sao?"
Bác sĩ già vui vẻ:
"Thứ đồ chơi này đáng tiền như vậy, mọi người bán lấy tiền còn không kịp, ai lại đi quyên tặng miễn phí? Dù thực sự có người quyên, vẫn sẽ bị người ta lấy ra bán lấy tiền, ngươi cho rằng có người quyên tặng, liền có thể quyên đến trong tay ngươi à?"
Trương Mộng Thiên trầm mặc hồi lâu:
"Vậy ta có thể mua nhãn cầu do người khác quyên tặng không?"
"Được chứ."
Bác sĩ già cười tủm tỉm nói:
"Để ta giúp ngươi tìm người quyên tặng."
Trương Mộng Thiên lập tức hiểu ra, kỳ thật ở thế đạo này, dù cậu nói như thế nào, bác sĩ già đều sẽ gửi thông tin và giá treo thưởng cho những kẻ buôn bán bộ phận, tuyệt đối sẽ không nghiêm túc đi tìm người quyên tặng.
Trương Mộng Thiên cũng không thể xác nhận có phải nhãn cầu đến từ người quyên tặng không.
Cuối cùng, cậu sẽ trở thành loại người mà mình ghét nhất, ít ra cũng là đồng lõa.
Thế nhưng là...Thật sự không được sao?
Đoạn video ông chủ chiến đấu, dường như đã mở ra cánh cửa dẫn đến thế giới mới trong cuộc đời cậu. Nếu có thể lợi hại như ông chủ, nhất định có thể đi rất nhiều nơi, nhìn rất nhiều phong cảnh, làm rất nhiều chuyện.
Cuộc đời cũng sẽ thay đổi từ đây.
Nhưng thật sự phải trả cái giá như thế này để hoàn thành ước mơ sao?
Trương Mộng Thiên im lặng thật lâu:
"Ta không muốn."
Nói xong, cậu quay người chạy ra ngoài.
...
"Mọi người xuống dưới lầu tập hợp, tất cả mọi người xuống dưới lầu tập hợp, dù đang ngủ, làm việc, tạo trẻ em, nựng trẻ em, tất cả đều ngừng mọi việc đang làm lại, xuống dưới lầu tập hợp cho ta."
Trương Thanh Hoan cầm một cái loa phóng thanh nhắc đi nhắc lại trong toà nhà Chuồng Bồ Câu.
Tất cả khách thuê đều ngơ ngác nhìn nhau, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Khánh Trần cũng bị ép rời giường xuống lầu.
Trương Thanh Hoan nói tiếp:
"Hôm nay chúng ta tiến hành sát khuẩn cả tòa nhà, sát trùng để cả toà cao ốc đều sạch sẽ. Mời mọi người phối hợp một chút, không phối hợp có thể sẽ có họa sát thân."
Câu lạc bộ làm việc, ngay cả sát khuẩn cũng đầy phong thái của câu lạc bộ.
Đám khách thuê nghe Trương Thanh Hoan nói vậy, nhao nhao đi ra cửa.
Sau đó nghĩ thầm, chẳng lẽ là muốn lục lọi tìm kiếm tiền tài trong phòng họ? !
Lúc này, Trương Thanh Hoan mang theo đám tiểu đệ câu lạc bộ Nghệ Thuật nói:
"Khoan đi đã, ở đây đã chuẩn bị giấy niêm phong cho mọi người, ai cần thì tới lĩnh. Chúng ta chỉ phun thuốc sát trùng trong hành lang thôi, nên chỉ cần cửa có khe hở là có thể thấm vào, mọi người có thể yên tâm dán giấy niêm phong, để tránh có người động vào đồ vật của các ngươi."
Mọi người nửa tin nửa ngờ nhận giấy niêm phong, trong lòng tự nhủ có phải câu lạc bộ Nghệ Thuật tận tình quá không.
Họ nghi ngờ nói:
"Thế nhưng...Các ngươi đuổi chúng ta ra ngoài, chúng ta biết đi đâu?"
Cặp mắt Trương Thanh Hoan sáng lên:
"Các vị không cần lo lắng, chúng ta chỉ sát khuẩn một giờ là xong. Câu lạc bộ Nghệ Thuật cũng đã chuẩn bị hội diễn văn nghệ dưới lầu cho mọi người xem, để mọi người có việc làm trong khoảng thời gian này. Sắp đến tết rồi, coi như câu lạc bộ Nghệ Thuật chúc mừng năm mới mọi người. Dưới lầu cũng chuẩn bị hạt dưa, ghế đẩu xong xuôi, yên tâm xuống đi!"
Khách thuê nghe vậy, ồ quao, lại còn có loại chuyện này?!
Trong khu thứ chín, chuyện này cũng quá mới mẻ!
Tất cả mọi người đi xuống dưới lầu, chỉ thấy bên dưới vừa tiến hành sát khuẩn, bên ngoài có thành viên câu lạc bộ Nghệ Thuật mặc âu phục đứng thành ba hàng.
Mặt mũi các thành viên câu lạc bộ Nghệ Thuật đã dữ tợn, lại còn đeo kính đen.
Trận thế này, người không biết còn tưởng rằng họ muốn huyết tẩy Chuồng Bồ Câu.
Khánh Trần hăng hái đứng ngoài quan sát, hiện tại lục phủ ngũ tạng hắn đều đau, một câu cũng không muốn nói.
La Vạn Nhai và Tiểu Thất đứng một bên cắn hạt dưa.
Trương Thanh Hoan đợi tất cả mọi người vào chỗ, cư dân các toà nhà khác cũng xuống vây xem, liền cười nói với mọi người:
"Đây là hội diễn văn nghệ đầu tiên của câu lạc bộ Nghệ Thuật, bêu xấu rồi."
Nói xong, hắn đến trước mặt dàn đồng ca:
"Chuẩn bị xong chưa?"
"Đại ca, chúng ta hơi căng thẳng.
"Có người nói.”
Trương Thanh Hoan không vui:
"Mọe nó ngươi chém người còn không căng thẳng, bảo ngươi hát một bài, thì ngươi run chân hả?!"
"Thật sự hát không hay."
Thanh niên xăm trổ đáp.
"Không được, đã đứng đây nhất định phải hát, nếu ngươi hát không nổi nốt cao ở phần điệp khúc thì cứ làm khẩu hình, các huynh đệ khác sẽ giúp ngươi che lấp! Đây chính là sức mạnh hợp tác của đoàn đội, hiểu không?"
Trương Thanh Hoan nói xong quay người trở lại trước mặt giàn đồng ca, giống như một chỉ huy chậm rãi đưa tay.
Lúc đầu dàn hợp xướng này hát rất tốt, nhưng đến đoạn cao trào, toàn bộ dàn đồng ca đúng là đột nhiên mất tiếng tập thể, không còn tí tiếng ca nào!