Về phần điều kiện thu nhận thứ hai của Đại Phúc, hắn phải đợi đến nơi không có ai mới làm thử.
Khánh Trần luôn cảm thấy, Đại Phúc sẽ sinh ra biến hóa kinh người.
Nhưng vào lúc này, điện thoại trong túi hắn chấn động:
"Alo, xin chào."
"Là Trần Tuế à, ta gọi từ nhà hàng Hắc Thiên Nga, ngươi phỏng vấn nhân viên tạp vụ đạt rồi, ngày mai tới đi làm. Nói cho ta biết thân cao thể trọng, để yêu cầu tiệm may làm y phục cho ngươi. Nhưng y phục này không miễn phí, phải thu ngươi 5000 đồng tiền thế chấp."
"Vâng, càm ơn."
Khánh Trần cúp điện thoại, đó là nhà hàng ở khu thứ tư, cũng là nơi Jindai Yunhe thường đi nhất, trong tư liệu Ảnh tử cho hắn.
Lần này hắn không cưỡi đoàn tàu hơi nước trở về Trung Nguyên, mà quay người lên phía Bắc lần nữa, để săn giết một vị cao thủ cấp A.
Còn có hơn bảy trăm người kia.
Lần trước, ngay trước khi xuyên không, Khánh Trần cố ý lên sân thượng khách sạn cao nhất cạnh Shinsai Bashi Osaka, chính là để thấy rõ từng gương mặt muốn săn giết hắn.
Xuyên qua là một chuyện rất thú vị, con mồi ngươi không thể giết chết ở thế giới ngoài, có thể đến thế giới trong tiếp tục giết.
Thành phố số 22 chính là căn cứ tụ họp người du hành thời gian do Jindai khống chế, hơn 700 tên người du hành thời gian đã bị tẩy não kia, đang chia ra sinh hoạt trong thành phố này.
Mà hắn luyện tập vẽ tranh, chính là vì để Ảnh tử giúp hắn tìm cho ra những người đó.
...
Đi vào khu thứ chín thành phố số 22.
Khánh Trần cảm giác rõ ràng mình như vừa đi tới một thế giới khác, trên tất cả toà nhà đều gắn lít nha lít nhít những tấm biển đấu tranh, còn có những lời thô tục.
Những tấm biển xấu xí này lại hài hòa dị thường dưới ánh đèn xanh tím như ráng chiều.
Mới đi hai bước, liền có một người trung niên hỏi:
"Nhóc con có bán bộ phận cơ thể không? Chỉ cần bán đi một quả thận hoặc là đôi mắt, ngươi liền có thể đổi được rất nhiều tiền, có thể đi sòng bạc gỡ vốn, có thể đi khu thứ bốn tìm cô nàng xinh nhất. Cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn, ta có thể thay cho ngươi thận và mắt máy mô phỏng sinh vật, dùng rất tốt."
Khánh Trần nhìn về phía người trung niên, đối phương toàn thân trên dưới đều là những bộ phận máy móc chất lượng kém, hai mắt cũng đã đổi thành mắt máy.
Trong lồng ngực, trái tim máy màu xanh đập không ngừng, nhìn rất quỷ dị.
Trên đường, có vô số người tương tự người trung niên này, trên nét mặt của họ chỉ còn lại sự chết lặng, có người cầm tiền lẻ mua chip Dopamine trong cửa hàng bên đường.
Trong hẻm nhỏ dơ dáy bẩn thỉu, còn truyền đến tiếng trả giá của khách làng chơi cùng phụ nữ.
Sau khi xuyên không, Khánh Trần đã đến ngục giam, nơi đó được Nhất quản lý ngay ngắn rõ ràng.
Sau khi ra tù, hắn có Lý Thúc Đồng che chở, cho nên kỳ thật hắn chưa từng tiến vào ba khu chót cùng.
Cho nên, hắn cho rằng tất cả những gì mình từng gặp, chính là Cyberpunk.
Đến lúc này hắn mới hiểu được, hoá ra ba khu dưới chót tụ tập 50% nhân khẩu của cả thành phố, mới thật sự là Cyberpunk.
Sự khống chế của tập đoàn tư bản với những người này, không phải giám thị, mà là khống chế tinh thần của họ thông qua cách họ giải trí và sinh sống, để họ không nhìn thấy tương lai và hi vọng, cam nguyện trở thành con heo bị nuôi nhốt.
Ở nơi này, loại người hoàn chỉnh vẫn còn đủ bộ phận như Khánh Trần, tựa như một loài vật kỳ lạ hoặc một cái túi tiền sống đang đi lại.
Ánh mắt của mọi người đều đang nói cho hắn biết, đây không phải là nơi hắn nên tới.
Khánh Trần đã từng hỏi Ương Ương, vì sao lại muốn cải biến thế giới này.
Ương Ương nói, nếu như ngươi đi ba khu dưới nhìn một chút, thì sẽ biết vì sao.
Khánh Trần tiếp tục đi sâu vào khu thứ chín, một đứa bé lướt qua bên cạnh hắn, thuận thế móc đi điện thoại trong túi hắn.
Hắn nắm chặt cổ tay thằng bé:
"Trả cho ta."
Thằng bé yếu ớt lấy điện thoại di động ra, vừa quay đầu lại, Khánh Trần mới phát hiện ngay cả hai mắt bé trai này cũng bị đổi thành mắt máy.
Hai con mắt của thằng bé, đã bị cha mẹ hắn bán mất.
Mà gan, thận, trái tim vì nó còn chưa trưởng thành cho nên vẫn để lại. Không phải là vì pháp luật bảo vệ trẻ vị thành niên, mà là bộ phận của trẻ em còn chưa phát dục hoàn toàn.
Khánh Trần buông tay thằng nhóc ra, mặc cho đối phương chạy trốn.
Hắn đi vào một tòa cao ốc tên là "Chuồng Bồ Câu", cao ốc có chín mươi tầng, nhưng thang máy đã sớm hỏng không ai sửa chữa, cống thoát nước cũng bị tắc, căn bản không có ai quản lý.
Người ở trên tầng cao không muốn xuống lầu đổ rác, nên ném tất cả rác rưởi, vật bài tiết xuống.
Cả dãy cao ốc này đều tản ra mùi hôi thối.
Trong hành lang, tràn ngập tiếng nhạc ầm ỹ, rất nhiều hộ cũng không đóng cửa phòng. Lúc đi ngang qua cửa, Khánh Trần có thể trông thấy bên trong là người trẻ tuổi đang khoa tay múa chân, còn có thân thể quấn giao cùng một chỗ.
Khánh Trần mở gian phòng mình thuê ra, đi vào, đóng cửa lại.
Có thể bên ngoài quá ồn ào náo động, những tiếng động đó không vì hắn đóng cửa lại mà biến mất. Tiếng nhạc ồn ào, vẫn sẽ xuyên qua vách tường vào trong nhà.
Trong hành lang, mấy người trẻ tuổi nhìn nhau, trong tay cầm gậy tới gần. Trong mắt bọn chúng, Khánh Trần có lẽ là cư dân khu thứ năm, khu thứ sáu vừa mới phá sản, tinh thần sa sút đến nỗi muốn đến sinh sống tại ba khu dưới cùng.
Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là trên người Khánh Trần vẫn còn bộ phận hoàn hảo không chút tổn hại.
Trong liên bang có rất nhiều lão già thuộc giai tầng quyền quý, họ không có kỹ thuật đoạt xá tiếp nhận tế bào thần kinh như tập đoàn Jindai, người máy Nano cũng đắt hơn bộ phận của người bình thường rất nhiều.
Cho nên họ sẽ nhờ vào kỹ thuật chữa bệnh tiên tiến hoàn thiện của liên bang, để đổi cho mình một bộ cơ quan hoàn chỉnh.
Nhưng một bộ cơ quan cũng chỉ có thể sử dụng mười năm, cho nên mười năm sau họ lại phải mua một bộ mới.