Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1462: Bán Thần Vẫn Lạc 2




Khánh Văn lén nhìn những người khác, sau đó nhắn tin cho một Diêu Chuẩn dưới trướng mình:

"Điều tra Khánh Trần, ta muốn tất cả tin tức liên quan đến hắn."

Chờ vài giây đồng hồ, Diêu Chuẩn nhắn trả lời:

"Ta từ chối."

Khánh Văn sửng sốt, hắn là Mật Điệp trong Mật Điệp Ty, là người lãnh đạo trực tiếp của Diêu Chuẩn.

Trước đó, Diêu Chuẩn chưa bao giờ cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của hắn, nhưng bây giờ đột nhiên lại thay đổi thái độ.

Khánh Văn cau mày lại nhắn cho một Diêu Chuẩn khác, kết quả đối phương cũng trả lời rất đơn giản:

"Từ chối."

Gân xanh chỗ huyệt thái dương Khánh Văn hằn lên, hắn kiềm chế lửa giận hỏi:

"Vì sao?"

Vị Diêu Chuẩn này trả lời:

"?"

Ý của Diêu Chuẩn rất rõ ràng, khi ta đánh dấu hỏi, không phải ta có vấn đề gì, mà là ngươi có vấn đề.

Một công thần Khánh thị vừa mới nhận huân chương Ngân Hạnh như Khánh Trần, ngươi còn muốn điều tra hắn? Hỏi xem tất cả nhân viên tình báo Khánh thị có đồng ý hay không đã.

Không thể không nói, tâm tình nhân viên tình báo Khánh thị bọn họ cũng rất long đong.

Lúc đầu, khi Khánh Trần nói muốn trao đổi Khánh Mục, liền có nhân viên tình báo vụng trộm gửi lời chào đến hắn.

Về sau chính Khánh Trần bị bắt, nhân viên tình báo bắt đầu phẫn nộ, rất nhiều Mật Điệp chạy tới dưới quầy rượu Tiêu Đường, xin được đi phục kích cứu viện.

Lại sau nữa, khi mọi người xác nhận Khánh Trần bị giam vào chuồng heo, tất cả nhân viên tình báo bắt đầu đau buồn.

Hiện tại Khánh Trần đảo ngược tình thế, nhân viên tình báo bọn họ hận không thể xin nghỉ một tháng, mỗi ngày uống rượu chúc mừng.

Đương nhiên, đây là cách nói đã lý tưởng hóa, nhưng tình huống thật sự chính là, hiện tại ai muốn điều tra, uy hiếp Khánh Trần, ai coi Khánh Trần là kẻ địch, người đó là kẻ địch của toàn thể nhân viên tình báo Mật Điệp Ty.

Khánh Văn cau mày để điện thoại di dộng xuống, xem ra, hắn phải vận dụng người của cha hắn.

Không đúng, hẳn là khiêu khích để những người khác cũng cảm nhận được sự uy hiếp đến từ Khánh Trần cái đã.

Khánh Văn nhìn về phía Khánh Thi:

"Tiểu Thi, ngươi thấy chuyện này thế nào?"

Khánh Thi sửng sốt:

"Bán Thần Jindai chết thì chết chứ sao."

Nàng vừa nói chuyện, vừa in tấm ảnh Khánh Trần tổ chức tình báo Hồ thị đăng trong nhật san ra, dán trên vách ngăn chỗ làm việc của mình.

Trên tấm ảnh còn dùng bút huỳnh quang viết, ủng hộ Khánh Trần ca ca.

Khánh Văn: "???"

Ngay lúc Khánh Văn bực mình, Khánh Trần vừa xuất hiện trước tầm mắt của tất cả mọi người một lần nữa, lại không thấy bóng dáng.

...

Trong thành phố số 22, toàn bộ đèn xanh tím đều đã đổi thành màu đỏ, chuẩn bị nghênh đón không khí vui mừng khi tết đến xuân về.

Từng cửa hàng giả lập đều đang bán hạ giá, có nhiều chỗ kịp thời sản xuất ra thanh protein hình sủi cảo có mùi vị ngon lành hơn, để đám dân nghèo có thể cải thiện thức ăn một chút vào thời khắc chuyển giao năm mới.

Khánh Trần yên lặng đi trên đường, đi về hướng phía khu thứ chín.

Đột nhiên, hắn trông thấy một nhà ảo thuật mặc áo đuôi tôm đứng ở đầu đường, cười híp mắt biểu diễn ma thuật cận cảnh, bên người vây đầy bọn trẻ con.

Vị ảo thuật gia gầy gò yếu ớt này quá trẻ tuổi, nhìn dáng vẻ chỉ có trên dưới hai mươi tuổi.

Hắn lấy mũ của mình xuống, để lộ ra mái tóc màu trắng bạc, lúc cười lên, đôi mắt thật to lại híp lại thành một đường nhỏ, nhìn đặc biệt thân thiết.

Khánh Trần không tự chủ được dừng bước lại.

Chỉ thấy ảo thuật gia kia bỏ một bộ bài poker vào trong mũ dạ, sau đó nghiêng mũ để tất cả bọn trẻ nhìn thấy bài poker bên trong.

Một giây sau, mũ dạ trong tay hắn bỗng nhiên xoay chuyển, lại có vô số bánh kẹo liên tục không ngừng rơi ra từ miệng mũ.

Những bánh kẹo kia xanh xanh đỏ đỏ nhìn rất đẹp, đám trẻ nhỏ tranh nhau ngồi xuống nhặt.

Lúc đầu, Khánh Trần chỉ cho là trong mũ dạ kia có cơ quan gì đó, ví dụ như có cái hốc tối để đổi bài poker thành bánh kẹo.

Nhưng về sau hắn không nghĩ như vậy, vì vị ảo thuật gia kia nâng mũ dạ cao quá đỉnh đầu, mặc cho bánh kẹo bên trong rơi ra chôn mình thành một ngọn núi nhỏ.

Thể tích đống bánh kẹo kia, vượt xa khối lượng tối đa một cái mũ dạ có thể chứa!

Sau khi bánh kẹo hoàn toàn vùi lấp ảo thuật gia, có tiểu hài tử hiếu kỳ gỡ bánh kẹo ra, nhưng ảo thuật gia bên trong cũng đã biến mất!

Khánh Trần cảm thấy kinh ngạc, thế này làm sao là ảo thuật? Đây rõ ràng chính là ma pháp!

Đây là một dị năng giả!

Nhưng lúc hắn chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên có người ở phía sau kêu hắn lại:

"Khánh Trần?"

Khánh Trần quay người, chỉ thấy vị ảo thuật gia kia đang cười tủm tỉm nhìn mình.

Nhưng vấn đề là, lúc hắn đi vào thành phố số 22, đã dùng vật cấm kỵ ACE-005 cải biến dung mạo của mình, vì sao đối phương có thể nhìn ra mình?

Ảo thuật gia kia vừa cười vừa nói:

"Tự giới thiệu mình một chút, ta là chú của Nhất, Lý Thần Đàn."

Khánh Trần ngạc nhiên đứng im tại chỗ.

Cái tên Lý Thần Đàn này thực sự quá quen thuộc.

Dù là lịch sử nơi nào trong liên bang, đều ghi lại câu chuyện vào thời kì cuối của nền văn minh nhân loại trước đây, Lý Thần Đàn đã lấy sức một mình ngăn cản cuộc tấn công của mấy triệu Trí thông minh nhân tạo.

Cuối cùng, vì độ dung hợp của Lý Thần Đàn và thế giới vượt qua 70%, thân thể tan thành tro bụi, ý thức thì bị cầm tù trên trời cao mênh mông.

Mà đối phương lại nói, đối phương là chú của Nhất.

Từ lúc nào Nhất lại có một người chú?

Không đúng không đúng, đây là anh trai của Nhất, chỉ là chính hắn cũng không thừa nhận thôi.

Ngay từ đầu Khánh Trần đã hiếu kỳ, vì sao anh trai của Nhất không để cho Nhất xưng hô với hắn như vậy. Hiện tại đã rõ, hoá ra là do bối phận...

Khánh Trần trấn định lại:

"Chào ngài, có chuyện gì không?"

Lý Thần Đàn cười híp mắt nói:

"Còn dỗ dành cháu gái ta làm việc giúp ngươi, đi phá hoại khắp nơi, dạy nàng yêu qua mạng, ta sẽ giết ngươi."

Khánh Trần sửng sốt hồi lâu, hoá ra là vì chuyện này?

Nhưng vấn đề là, dỗ dành Nhất làm việc giúp thì hắn thừa nhận, nhưng dạy nàng yêu qua mạng là cái quỷ gì, Nhất lại đổ lỗi việc hẹn hò qua mạng của nàng cho hắn!