Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1442: Gió Tuyết




Chỉ thấy lúc mười hai Lee Byung-Hee đánh tới, thân ảnh Lý Thúc Đồng lại biến mất lần nữa.

Trong chớp mắt, bên tai Khánh Trần gần như đồng thời vang lên mười tiếng vang không bạo.

Lúc mỗi một tiếng không bạo vang lên, tuyết đọng dưới mặt đất liền bị khuấy động nổ tung ra một vòng gợn sóng.

Hắn tận mắt thấy sư phụ ở bên người tạo ra từng đạo tàn ảnh, đối quyền với mười hai Lee Byung-Hee, đánh bay toàn bộ mười hai Lee Byung-Hee ra ngoài.

Thân ảnh phiêu dật lại bá đạo của Lý Thúc Đồng, đúng là chỉ dùng tốc độ và sức mạnh, nghiền ép mười hai Lee Byung-Hee!

Khánh Trần chỉ cảm thấy thiếu chút nữa mình cũng bị cái tiếng không bạo kia chấn động đến đau tim bể phổi, lấy tay lau khóe miệng, lại có tơ máu.

Nhưng Lý Thúc Đồng đứng vững lại, vẫn bình yên vô sự.

Lý Thúc Đồng cười nói:

"Nhìn vẫn rất dọa người, lại lần nữa đi."

Mười hai Lee Byung-Hee nhìn nhau, lập tức chia bốn trận, mỗi trận ba người.

Trong mỗi một trận, mỗi lần chỉ có một người xuất thủ, sau khi bị Lý Thúc Đồng đánh lui, đều sẽ lập tức có người bổ sung đi lên.

Sát cơ cùng sát ý của Lee Byung-Hee mênh mông như Thiên Hà lao nhanh đến, liên miên bất tuyệt.

Có lúc Khánh Trần thậm chí có một loại ảo giác, chỉ cần thế giới này vẫn còn nhật nguyệt, sát trận liền thành một thể với thế giới này sẽ không bị phá, cũng sẽ không ngừng.

Bất cứ lúc nào, Lý Thúc Đồng đều phải đồng thời đối mặt với công kích của bốn người, không ngừng không nghỉ, còn có tứ đại Shikigami của Jindai Senaka đứng nhìn chằm chằm.

Một khi chiến trận bên Lee Byung-Hee buông lỏng, Shuten Douji, Hyosube, Ngưu Đầu La Sát, Ootengu sẽ bổ sung lỗ hổng, một mực phong kín bọn Lý Thúc Đồng trong cái "Lồng giam" này.

Hai đại Bán Thần Kashima, Jindai liên thủ, đáng sợ nhất chính là sự không ngừng không nghỉ này.

Khánh Trần biết, Lee Byung-Hee không muốn giết sư phụ, mà là muốn hao tổn sư phụ đến kiệt lực.

Bán Thần Jindai và Kashima, mơ ước tuổi thọ dài lâu của Kỵ Sĩ, còn có thân thể hoàn mỹ kia.

Bỗng nhiên Khánh Trần cảm thấy thật quen thuộc, thân thể Kỵ Sĩ này không phải là thịt Đường Tăng sao, làm sao mình và sư phụ lại thành Đường Tăng đương đại rồi?!

Thế nhưng, nếu như sư phụ cứ bị vây ở chỗ này, thì sao đi tìm lão ô quy Jindai Senaka được?

Tuyết rơi càng ngày càng lớn, nhưng tuyết cứ đọng trên người Khánh Trần một lúc thì lại bị dư ba của trận chiến giữa Lý Thúc Đồng và Lee Byung-Hee thổi bay.

Hắn chăm chú nhìn, dù lúc này lục phủ ngũ tạng trong người hắn đang bị dư chấn làm đớn khó chịu nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đứng, bởi vì hắn sợ nếu mình lên tiếng thì sư phụ sẽ phân tâm.

Thời gian dần trôi qua, gió tuyết bên ngoài chiến trường đã hình thành một vòi rồng khổng lồ.

Chỉ là, sau một khoảng thời gian, Khánh Trần bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.

Bởi vì tốc độ của Lý Thúc Đồng càng ngày càng chậm, hơn nữa uy lực của những đòn tấn công cũng không còn mạnh mẽ như trước nữa.

Khi trận chiến mới bắt đầu, lúc đó Khánh Trần còn không thể nhìn thấy bóng dáng của hắn, nhưng bây giờ, hắn lại có thể nhìn thấy hình ảnh sư phụ hắn ra đòn về phía Lee Byung-Hee.

Hơn nữa, tần suất xuất hiện những hình ảnh như thế càng lúc càng nhiều.

Phương thức tấn công của hắn cũng bắt đầu thiên về phòng thủ nhiều hơn...

Về phía Lee Byung-Hee, có lẽ vì các phân thân của hắn đều không sợ bị thương nên tất cả bọn chúng đều không thèm phòng thủ mà chỉ tập chung tấn công, nên trái lại thế công của bọn chúng càng ngày càng hung mãnh.

Chẳng lẽ sư phụ hắn đang kiệt lực sao?

Từ lúc bắt đầu chiến đấu đến bây giờ, thật ra Lý Thúc Đồng chỉ làm duy nhất một việc, đó chính là bảo vệ Khánh Trần.

Nên dù Lee Byung-Hee có tấn công mãnh liệt đến mức nào thì Lý Thúc Đồng cũng nhất quyết không lùi nửa bước.

Nên Lee Byung-Hee không thể động đến bất cứ sợi lông nào của Khánh Trần.

Đúng lúc này, Lý Thúc Đồng lại chậm rãi nói:

"Điểm mạnh lớn nhất trong truyền thừa của Kashima chính là số lượng. Có thể ngươi đang nghĩ Lee Byung-Hee phân ra làm mười hai phân thân thì uy lực đòn tấn công của hắn sẽ tăng lên mười hai lần, hơn nữa tất cả mười hai cái phân thân đều là chân thân, nhưng thật ra phương hướng tu luyện như vậy vốn đã là 1 sai lầm."

"Từ cấp Bán Thần trở lên, cơ thể đã gần như siêu thoát phàm tục, thứ mà chúng ta nên theo đuổi phải là cực hạn cá nhân mới đúng. Nhưng như thế nào mới gọi là cực hạn cá nhân? Đó chính là dùng cơ thể con người để sánh vai với Thần Minh!"

"Tuy Lee Byung-Hee có thể phân làm mười hai phần, nhưng việc này cũng đồng nghĩa với thực lực của hắn đang suy yếu. Cứ phân thêm một phần thì thực lực của hắn sẽ suy yếu đi một phần."

"Có lẽ bây giờ cảnh giới của ngươi còn thấp nên không nhận ra, nhưng đối với Bán Thần mà nói, kém một chút, cũng như kém cả một cảnh giới!"

"Sau này ngươi có thể thử quán trú dần dần chân khí kỵ sĩ vào cơ thể kẻ địch trong quá trình chiến đấu, từ từ đến mức hắn không thể nhận ra."