Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1435: Bạch Hổ




Cơ thể của Bạch Trạch càng ngày càng gần, đôi tay hắn vẫn đang chầm chậm bóp cò súng.

Thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy từng tia lửa bắn ra mỗi khí một viên đạn lao ra khỏi nòng súng.

Những viên đạn cứ thế lao về phía Bạch Trạch, rõ ràng những viên đạn mà hắn vừa bắn ra đều trúng vào cơ thể nó, nhưng tốc độ tấn công của nó lại không bị ảnh hưởng chút nào.

Khánh Trần điều khiển Takahashi Izumiike đứng chắn trước mặt hắn.

Còn hắn thì lui về phía sau.

Con quái vật khổng lồ chỉ cần dùng một chân là có thể xé nát cơ thể của Takahashi Izumiike, sau đó nó lại tiếp tục lao về phía Khánh Trần, ngay khi bay qua đầu hắn, con vật đó lại xòe móng vuốt ra rồi cào một đường lên ngực hắn.

Đòn tấn công mạnh đến mức suýt nữa thì xương quai xanh của hắn cũng bị nó chém dứt đôi!

Khánh Trần đứng dậy lui về phía sau, máu chảy ra từ vết thương lập tức ngấm vào lớp quần áo trên ngực hắn, chỉ vào giây sau, áo của hắn đã bị nhuộm thành màu đỏ thẫm.

Lúc này, Bạch Trạch đã bị mù một bên mắt, nó chậm rãi rảo bước xung quanh hắn, có lẽ bây giờ trong đầu nó đang nghĩ nên giải quyết Khánh Trần ngay lập tức hay nên đợi hắn chảy máu thêm một lúc nữa mới ra tay.

Máu tươi đang không ngừng chảy ra khỏi miệng vết thương, chân khí của Kỵ Sĩ đã khô kiệt, súng bắn tỉa lại không có bất cứ tác dụng gì với nó.

Khánh Trần cười khổ một tiếng, hắn sắp phải chết sao.

Xuyên qua chỉ như một giấc mộng.

Hắn đã được nhìn nhắm ánh bình minh trên đỉnh Thanh Sơn Tuyệt Bích.

Từng nhìn thấy con sói khổng lồ màu đen trong vùng biển Greenland.

Từng nhìn thấy sườn núi trên Hida Takayama.

Đã từng nhìn thấy ánh đèn neon rực rỡ.

Như mới chỉ hôm qua, có người nói với hắn, hắn sẽ phải trèo lên một ngọn núi, xem một trận mưa tuyết, theo đuổi một giấc mộng.

Hắn chỉ thấy tiếc nuối duy nhất một chuyện, đó là hắn còn chưa đi đến điểm cuối của con đường dài nhất trong số tất cả các con đường.

Khánh Trần không tiếp tục sử dụng súng bắn tỉa nữa, đúng lúc này, trên tay hắn bắt đầu xuất hiện những tia sáng màu vàng óng.

Vô cùng chói lóa!

Tử vong khiến người ta sợ hãi.

Nhưng không hiểu sao, Khánh Trần luôn cảm thấy, nỗi sợ trong tâm trí luôn có thể khiến đầu óc hắn hưng phấn hơn!

Dù phải đồng quy vu tận, cũng không sao.

Dù có phải tan biến trong những tia sét này!

Trên người thiếu niên bắt đầu xuất hiện vô số tia sáng, thậm chí còn kèm theo những âm thanh ầm ấm.

Máu tươi trong cơ thể hắn bắt đầu sối trào.

Khánh Trần muốn thiêu đốt tất cả tiềm lực trong cơ thể để giữ lại chút tôn nghiêm cho bản thân trong những giây phút cuối cùng!

Ngay lúc này, thế giới bỗng trở nên yên tĩnh.

"A?"

Một giọng nói vang lên từ nơi nào đó.

Có lẽ người đó cũng đang cảm thấy rất bất ngờ, hắn cũng không ngờ sau bao nhiêu đời Kỵ Sĩ, trong thế hệ Kỵ Sĩ này lại xuất hiện một tên khác người như vậy, thậm chí còn có biểu hiện giống như "Chuyển chức kỵ sĩ"....

Hắn cũng không ngờ, sau khi trở thành Kỵ Sĩ, Khánh Trần vẫn có thể tiếp tục thức tỉnh!

Đúng lúc này, có người nhẹ nhàng xuất hiện bên cạnh Khánh Trần, sau đó vỗ vai hắn rồi nhẹ nhàng nói:

"Đừng nóng vội, có sư phụ ở đây."

Khánh Trần bỗng mở mắt king ngạc nhìn bóng lưng rộng lớn, kiên cố như núi đang đứng chắn ngay trước mặt hắn.

Từ khi bắt đầu lần xuyên qua này, hắn vẫn luôn mong đợi.

Tuy hắn đã nhờ các thành viên của Bạch Trú truyền tin tức ra ngoài, nhưng hắn lại không thể xác định được sư phụ của mình đang ở đâu, hắn có kịp đến hay không.

Đến bây giờ, lời sư phụ từng nói, ta chỉ có thể đi cùng ngươi một đoạn đường, đoạn đường còn lại sẽ chỉ có mình người bước đi, cuối cùng cũng đến rồi.

Ngay lúc này, Bạch Trạch bỗng lao về phía Khánh Trần, nhưng Lý Thúc Đồng chỉ nhẹ nhàng nhảy lên rồi nện một đòn thật mạnh lên đầu nó!

Một tiếng ầm vang lên, đòn tấn công mạnh đến nỗi khiến Bạch Trạch cắm thẳng xuống lớp tuyết dưới đất!

Tuyết đọng lập tức bị hất văng lên không trung, không những thế, mắt đất cứng rắn bên dưới cũng xuất hiện vô số vết nứt như mạng nhện.

Tốc độ của Bán Thần nhanh đến mức Khánh Trần cũng khó mà nhìn thấy gì, hắn chỉ nhìn thấy bóng lưng của sư phụ đang đứng ngay trước mặt bỗng biến mất rồi lại xuất hiện ngay trên đầu Bạch Trạch!

Lý Thúc Đồng thấy Bạch Trạch vẫn chưa ngỏm củ tỏi thì lại chạy đến túm cổ nó lên rồi ném thẳng nó vào ngọn núi phí xa.

Một tiếng ầm vang lên lần nữa, thậm chí Khánh Trần còn cảm thấy mặt đất dưới chân mình vừa rung lên như động đất.

"Vẫn còn chưa chết sao?"

Lý Thúc Đồng tò mò hỏi.

Lúc này, Bạch Hổ lại đứng lên lao về phía Lý Thúc Đồng.

Nhưng sư phụ hắn chỉ vung tay về phía sau rồi nện một đòn thật mạnh vào khuôn mặt của Bạch Hổ.

Một tiếng ầm vang lên, cơ thể dài hơn 3 mét của Bạch Hổ bay thẳng về phía sau rồi nện thật mạnh lên sườn ngọn núi tuyết phía xa.

Bạch Hổ giống như một bức tranh bị dán lên sườn núi, phải đợi một lúc sau, cơ thể nó mới dần dần trượt xuống dưới.