Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1401: Sư Gia Và Đồ Tôn 1




Vậy mà bây giờ nhân vật truyền kì đó lại xuất hiện ở ngoài hoang dã, ngay cả một người thuộc Tòa án Cấm kỵ như Tứ Nguyệt cũng đang dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn.

Chỉ có mình vẻ mặt của Đại trưởng lão là không vui lắm:

"Sao ngươi lại đến đây?!"

Lý Thúc Đồng cười nói:

"Lão già, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, sao ngươi vẫn dùng giọng điệu này thế. Ngươi không nhớ năm đó chúng ta đã ‘nâng cốc chúc mừng’ như thế nào trên thánh địa Đại Tuyết sơn sao?"

Không nhắc đến việc này còn không sao, vừa nhắc đến nó, Đại trưởng lão lại càng tức giận.

Năm đó Lý Thúc Đồng mới chỉ đạt cấp A, đúng lúc hắn đang chuẩn bị ăn cơm thì đối phương bỗng xông vào Hỏa Đường, sau đó bắt hắn lên núi tuyết làm người dẫn đường.

Hơn nữa, không biết tên này lên cơn điên hay bị làm sao mà cứ nhất quyết phải leo lên thánh sơn của Hỏa Đường bằng được!

Cuối cùng Đại trưởng lão đành phải dẫn Lý Thúc Đồng đi leo núi, vốn dĩ lúc đầu hắn còn tưởng chuyện này chỉ hai ngày là xong, nhưng không ngờ Lý Thúc Đồng lại dựng lều ở sườn núi hơn 1 tháng để thích nghi với khí hậu rồi mới tiếp tục leo lên trên.

Ngay khi họ leo được lên đỉnh núi, Đại trưởng lão bỗng cảm thấy Lý Thúc Đồng trở nên yếu ớt như người bình thường vậy.

Lúc đó hắn đã định ra tay với Lý Thúc Đồng, nhưng cuối cùng lại bị biểu cảm của đối phương qua mắt.

Sau đó Lý Thúc Đồng không nói không rằng gì mà cứ thế lao thẳng xuống sườn núi phía Bắc.

Lúc ấy Đại trưởng lão luôn cảm thấy có gì đó rất kì lạ, có lẽ cảm giác của hắn khi đó là đúng, Lý Thúc Đồng đang rất suy yếu, nếu khi đó hắn dám ra tay thì có lẽ đã báo được thù rồi!

Nhưng khi đó Đại trưởng lão đã bị Lý Thúc Đồng chèn ép hơn 1 tháng, nên dù có biết đối phương đang rất suy yếu thì hắn cũng không dám nói gì, cũng không dám ra tay...

Mà chỉ để mặc cho đối phương nhảy thẳng từ trên đỉnh núi xuống, sau đó biến mất...

Sau này cứ mỗi lần nhớ lại chuyện này là Đại trưởng lão lại cảm thấy mình đã bỏ lỡ mất cơ hội hiếm có của cuộc đời.

Có lẽ từ đó về sau, hắn sẽ không bao giờ có thể báo thù được nữa.

Sau cú nhảy đó, liên bang đã mất đi một cao thủ cấp A, nhưng lại nhiều thêm một vị Bán Thần.

Bây giờ nghĩ lại, khi đó làm gì có cái gì mà ‘nâng cốc chúc mừng’ , rõ ràng là hắn khổ cực mang đồ ăn, mang rượu lên cho Lý Thúc Đồng, hơn nữa mỗi khi đối phương uống rượu, hắn còn phải ngồi bên cạnh đợi rót rượu!

Vậy mà ngươi còn có mặt mũi nói là ‘nâng cốc chúc mừng’?!

Ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?!

Nghĩ đến đây, Đại trưởng lão lại càng tức giận:

"Xúi quẩy xúi quẩy xúi quẩy xúi quẩy xúi quẩy! Ta đã nói là đừng đến đây mà, sao ngươi cứ nhất quyết phải đến!"

Lý Thúc Đồng an ủi:

"Yên tâm, mấy năm nay ta đã tu tâm dưỡng tính hơn rất nhiều nên sẽ không hành xử như lúc trước nữa đâu."

Nói như vậy thì có khác gì đang nói "Lần này lần này ta sẽ không đánh ngươi nữa đâu”chứ.

Lúc này, Tần Dĩ Dĩ bỗng cười tủm tỉm hô:

"Đại thúc, đã lâu không gặp."

Đại trưởng lão lập tức nói với Tần Dĩ Dĩ:

"Ngươi cách xa hắn một chút, hắn không phải loại người tốt lành gì đâu! Trong số những người xấu xa nhất trên thế giới này chắc chắn có tên của Lý Thúc Đồng, nói như vậy cũng không oan uổng chút nào với hắn đâu!"

Nhưng Tần Dĩ Dĩ lại không quan tâm đến hắn:

"Đại thúc, ta là Dĩ Dĩ, lần này ta đến đây để cứu Khánh Trần."

Lý Thúc Đồng lập tức quay sang cười nói với nàng:

"Lúc trước ta từng nghe nói ngươi một thân một mình đi tìm Hỏa Đường, không ngờ ngươi lại có thể nhận được truyền thừa thật, hơn nữa còn có thể trở thành một trong những Thần Nữ hiếm hoi của Hỏa Đường, bây giờ cấp bậc của ngươi còn sắp vượt qua cả Khánh Trần rồi, xem ra mấy người ở Hỏa Đường bồi dưỡng ngươi rất tốt."

Nói đến đây, Lý Thúc Đồng lại quay sang nhìn Đại trưởng lão:

"Cảm ơn."

Đại trưởng lão gấp gáp nói:

"Có ý gì? Ngươi nói cảm ơn với ta làm gì? Nếu nàng đã là Thần Nữ của Hỏa Đường thì đương nhiên chúng ta có nghĩa vụ phải bồi dưỡng nàng, sao ngươi lại nói cảm ơn với ta? Nói như vậy thì có khác gì ta đang bồi dưỡng nàng thay ngươi, ngươi đừng hòng cướp người, không có cửa đâu!"

Lý Thúc Đồng cười mà không nói.

Đại trưởng lão lại càng bực mình!

Lý Thúc Đồng quay đầu nói:

"Diệp Vãn, Tiểu Tiếu, các ngươi cũng ngồi xuống đi, mọi người ở đây đều là bạn cả."

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói nhỏ bé bỗng vang lên:

"Thất thúc...Không đúng, sư gia. Ta là Lý Khác, cha của ta là Lý Vân Thọ, sư phụ của ta là Khánh Trần."

Lý Thúc Đồng chậm rãi quay sang nhìn hắn...

Hắn đã rời khỏi Lý thị quá lâu nên không còn chút kí ức nào về các vãn bối của mình nữa rồi.

Nhưng hắn biết Lý Khác không nói dối, bởi vì Lý Vân Kính cũng đang ở đây.

Lý Vân Kính đứng dậy cung kính nói:

"Thất ca."

Trên danh sách thành viên trong gia phả của Lý thị, thứ hạng của hắn xếp sau Lý Thúc Đồng nên đương nhiên hắn phải gọi đối phương là Thất ca.