Khánh Trần có dự cảm, Nhất đang cố ý nói như vậy để lừa dối hắn.
Lúc này, khoảng cách giữa hắn và Osaka đã rất gần.
Chỉ mười ngày nữa thôi, nơi này sẽ biến thành địa ngục của Jindai.
Nhất ở thế giới ngoài:
"Khẩn trương không? Nếu ngươi muốn thu hút sự chú ý thì nhất định phải tạo ra ảnh hưởng đủ lớn."
"Nói không khẩn trương là giả.”
Khánh Trần cười nói:
"Ta đã bắt đầu cảm nhận được adrenalin đang khuếch tán trong cơ thể. Nhưng vẫn là câu nói kia, nếu thế giới này còn không thể cho phép một đứa trẻ đi gặp mẹ của mình thì cần có người đi uốn nắn lại nó."
Nhất ở thế giới ngoài nói:
"Có lẽ đây chính là ý nghĩa của việc xuyên qua."
"Hử?"
Nhất ở thế giới ngoài:
"Được rồi, những gì ngươi nhờ vả ta sẽ làm tốt, nhiều nhất hai giờ nữa là xong. Ngươi nhớ phải chuyển tiền đấy. Ngoài ra, Nhất ở thế giới trong muốn ta đưa cho ngươi một món quà."
"Món quà gì?"
Khánh Trần sửng sốt hỏi.
"Đến ngoại ô thành phố ngươi sẽ biết.”
Nhất ở thế giới ngoài nói.
"Ở đó có thứ gì sao”
Khánh Trần nhướn mày, rốt cuộc Nhất đang muốn tặng hắn món quà gì.
Xe dã ngoại cứ thế chạy trên con đường đến thành phố Osaka.
Nhưng ngay khi họ chỉ còn cách thành phố một đoạn ngắn, hắn bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng ngay bên ven đường.
Một người luôn hành động một mình, hơn nữa còn vô cùng thần bí.
Ông chủ Trịnh, Trịnh Viễn Đông.
Nhất ở thế giới ngoài nói:
"Nhất muốn ta chuyển lời đến ngươi, chúc ngươi giành được chiến thắng ngay trong trận đấu đầu tiên này, sau đó giết hết những kẻ mà ngươi muốn giết. Những gì ngươi cần, nó sẽ giúp ngươi lấy lại."
Sau khi dừng xe lại, Khánh Trần bước xuống rồi lặng lẽ đi về phía Trịnh Viễn Đông.
Ông chủ Trịnh vừa thấy hắn xuống xe đã vỗ vỗ chiếc hộp đen bên cạnh mình rồi vừa cười vừa nói:
"Nếu ngươi đã quyết định làm như vậy thì cũng nên lấy lại những thứ thuộc về mình trước đã."
Khánh Trần hít sâu một hơi rồi mới từ từ mở hộp ra.
Trong hộp có một khẩu súng bắn tỉa lạnh băng màu đen, đây là Lấy Đức Phục Người.
Một sợi tơ trong suốt gần như vô hình, đây là Con Rối Giật Dây.
Một chiếc nhẫn màu đen có thể mở ra tất cả các cánh của mà ngươi muốn.
Cuối cùng là một đồng xu, đây chính là món quà cuối cùng mà Lý Tu Duệ để lại cho hắn trước khi qua đời.
Khánh Trần cười, đến tận bây giờ hắn mới cảm thấy bản thân đã khôi phục hoàn toàn như xưa.
Hắn nói với Trịnh Viễn Đông:
"Cảm ơn."
Trịnh Viễn Đông lắc đầu:
"Đây chỉ là điều kiện giao dịch giữa ta và người khác thôi, nên không cần cảm ơn ta."
Khánh Trần hiểu, nếu phải chỉ ra một người biết rõ từng vị trí mà hắn đã giấu vật cấm kỵ thì có lẽ người đó sẽ là Nhất.
Nhưng việc ông chủ Trịnh có thể vững tâm trước 3 vật cấm kỵ cũng đủ để chứng minh nhân phẩm của hắn.
Khánh Trần quay sang nhìn thành phố Osaka rực rỡ phía xa, hắn lại quay về rồi.
"Ông chủ Trịnh có kế hoạch gì không?"
"Ngươi có người ngươi muốn giết, tất nhiên ta cũng có người ta muốn giết, ngươi đến Osaka đi, ta sẽ đến Kobe."
...
Lúc này, trên các mạng xã hội của Nhật Bản đang được lan truyền một đoạn ghi âm, nội dung đoạn ghi âm là cuộc nói chuyện của hai tên thành viên Thần Bí Nghiệp Bộ lúc vừa bắt được Jinguji Maki, lúc đó hai người họ đang thương lượng với nhau xem nên phân chia cô bé như thế nào, rõ ràng họ đang coi Jinguji Maki như một món đồ chơi chứ không phải con người nữa.
Người đăng tải đoạn ghi âm này là một tài khoản nặc danh, tất cả mọi người đều không thể tra được địa chỉ IP của nàng, người đó còn đặt một cái tiêu đề đơn giản cho bài viết của mình: Mặc lên mình bộ áo sứ giả của Thần Minh nhưng lại muốn biến nhân gian thành Địa Ngục.
Rất nhanh sau đó, tài khoản của người đăng tải bài viết đã bị xóa, đoạn ghi âm cũng được thu hồi.
Thế nhưng sau khi tài khoản đó bị xóa, một đống tài khoản nặc danh khác cũng đăng bài viết y như vậy.
Đối phương không sử dụng những biện pháp cao siêu gì, nàng chỉ làm một việc là đổi IP rồi đăng kí tài khoản mới, sau đó đăng bài, rồi lại bị xóa nick, nhưng tốc độ xóa tài khoản lại không thể nào đuổi kịp tốc độ đăng kí tài khoản mới của nàng.
Lúc đầu chỉ có một đoạn ghi âm được đăng tải, nhưng sau đó lại có hàng trăm đoạn ghi âm khác nhau, nội dung những đoạn ghi âm đó nói về việc giam giữ trái phép những người du hành thời gian hoặc coi những người du hành thời gian như những con la vận chuyển hàng hóa.
Có lẽ người tung ra những đoạn ghi âm này đang muốn đưa những hoạt động của Thần Bí Nghiệp Bộ ra ánh sáng.
Chỉ hai giờ sau, mấy trăm đoạn ghi âm đã lan truyền đến khắp các ngõ ngách ở Nhật Bản, giọng điệu của hai tên thành viên Thần Bí Nghiệp Bộ đã khơi dậy sự phẫn nộ của rất nhiều người dân.
Trong khoảng thời gian này đúng là có rất nhiều người bị Thần Bí Nghiệp Bộ mang đi, nhưng những người đó đều chưa xuất hiện trước mặt người thân một lần nào kể từ lúc đó.
Trước đây Thần Bí Nghiệp Bộ luôn nói đây là chuyện tốt, những người này được Thần Minh chọn trúng nên họ mới mang đi.
Nhưng có lẽ sự thật không phải như vậy.
Đây chính điều kiện giao dịch giữa Nhất ở thế giới ngoài với Khánh Trần.
Hokkaido, bên ngoài căn nhà nhỏ của mẹ Jinguji Maki.
Những người dân ngồi xung quanh đây đang thì thầm to nhỏ với nhau.
Phần lớn mọi người đến đây vì sức hấp dẫn của số tiền thường, nhưng thật ra vẫn còn một lí do nữa, đó là thường thì những người bị truy nã đều là những người ‘Có tội’, cho nên họ sẽ không cảm thấy áy náy.
Nhưng sau khi nghe được những đoạn ghi âm này, họ mới nhận ra một vấn đề, có lẽ sự thật của chuyện này không giống với những chuyện mà họ nghĩ lắm.
Người mà họ cho là kẻ giết mấy trăm người của Thần Bí Nghiệp Bộ lại không giống một kẻ sát nhân, mà giống một "Người bảo vệ" hơn.
Cô bé này có phạm tội gì đâu? Vậy tại sao Thần Bí Nghiệp Bộ lại muốn bắt cô bé đi, Thần Bí Nghiệp Bộ làm gì có quyền biến nàng thành đồ chơi của mình?
Hơn nữa, nếu bây giờ họ giúp Thần Bí Nghiệp Bộ bắt người thì người khác sẽ nghĩ về họ như thế nào? Đồng lõa sao!
Đúng lúc này, trong đám người đang ngồi trước cửa nhà mẹ Jinguji Maki bỗng có một người đứng dậy, sau đó người này còn nói:
"Chúng ta đi thôi? Còn ở đây làm gì nữa, dù họ có treo thưởng nhiều đến đâu thì chúng ta cũng không thể nghe lời họ được, rõ ràng người đó muốn bảo vệ cô bé, nếu bây giờ chúng ta nghe lời Thần Bí Nghiệp Bộ ở đây đợi bắt hắn thì có khác gì tiếp tay cho họ đâu?"
"Đi đi đi!"
Chỉ mấy giờ sau, số người ngồi quanh quanh ngôi nhà đã giảm đi một nửa.
Những người của Thần Bí Nghiệp Bộ đang ngồi trong xe đều cười lạnh, những đoạn ghi âm đó có bị phát tán ra thì sao cứ, chẳng phải trước mặt họ vẫn còn một nửa số người đến đây vì tiền sao.
Nhưng đúng lúc họ đang cười thì không biết ai đó đã ném thẳng hai quả trứng gà lên xe, hỗn hợp lòng trắng và lòng đỏ bám chặt trên lớp kính xe, nhìn vô cùng kinh khủng.
Nhưng đợi đến khi họ xuống xe thì người ném trứng đã biến mất từ lúc nào.