"Onii-chan, ngươi đánh bại tất cả kẻ địch rồi ạ?"
Jinguji Maki hỏi, từ lúc mới bắt đầu cô bé đã nhắm mắt lại, Khánh Trần không để bé trông thấy một chút máu tanh nào.
"Ừm, đánh bại cả rồi."
Cô bé nhớ lại tất cả những chuyện phát sinh đêm nay.
Đầu tiên là một đám người xông vào khách sạn suối nước nóng, muốn mang bé đi, bà nội cố gắng ngồi dậy muốn cứu bé, lại bị đạp ngã xuống đất.
Ngay sau đó, những người kia giống như là quái vật, không ai làm gì được bọn chúng.
Lúc đó, kỳ thật Maki đã tuyệt vọng, bé cảm thấy không ai cứu được mình.
Thế nhưng từ lúc Khánh Trần xuất hiện, mọi chuyện đều thay đổi. Onii-chan chỉ dịu dàng bảo bé nhắm mắt lại, sau đó những thành viên Thần Bí Nghiệp Bộ vênh váo kia liền triệt để biến mất.
Không có chiến đấu kịch liệt, không có quá trình quanh co, không giống Ultraman mỗi lần đánh quái thú đều rất tốn sức, giống như chỉ búng tay một cái, tất cả kẻ địch đều không còn...
Giống như Thần Linh ẩn cư Thần Quốc, trong câu chuyện thần thoại được diễn hàng năm ở đền thờ Shirakawa-go.
Jinguji Maki hỏi:
"Onii-chan, ngươi là Thần Linh ở Takamagahara à?"
Khánh Trần ngẫm nghĩ, thẳng thắn hồi đáp:
"Không phải, nếu có cơ hội, ta có thể sẽ tiêu diệt vị 'Đại Ngự Thần Amaterasu ' trong Takamagahara của các ngươi."
Jinguji Maki há hốc mồm, không nói nên lời một lúc lâu...
Đại Ngự Thần Amaterasu, là Thái Dương Chi Thần, vị thần thống trị Takamagahara trong truyền thuyết.
"Nói đùa thôi."
Khánh Trần nói.
Jinguji Maki:
"Hả?"
Khánh Trần:
"Nếu quả thật có cơ hội đó, làm sao ta chỉ tiêu diệt mỗi Đại Ngự Thần Amaterasu được, chắc chắn là phải tiêu diệt hết tất cả mới đúng."
Jinguji Maki: "..."
Khánh Trần nhìn Shirakawa-go ánh lửa ngút trời phía xa, bình tĩnh nói:
"Maki - chan, trong mắt ta, những kẻ tự khoe là Thần Linh mới đến bắt ngươi kia không có lý do gì tiếp tục tồn tại."
Sau khi Thần Bí Nghiệp Bộ sinh ra, bọn chúng một mực tự gắn bản thân với Takamagahara, tự xưng là sứ giả Thần Linh, thậm chí còn tuyên truyền một số người được chọn là Thần Linh chuyển thế.
Hành động đó cũng hấp dẫn vô số tín đồ Thần Đạo.
Jinguji Maki nghĩ nghĩ nói:
"Những người Onii-chan chán ghét, khẳng định đều là người xấu."
Hai người trở lại Shirakawa-go, cô bé nằm trên người bà nội khóc thật lâu, đến khi giọng nói khàn đặc.
Mặc dù Khánh Trần nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng cũng không ngăn cản, dù sao đó cũng là thân nhân duy nhất của cô bé.
Không biết qua bao lâu, Jinguji Maki đứng dậy lau nước mắt, bé không năn nỉ Khánh Trần, mà tự mình đi tìm diêm quẹt, dùng lửa đốt rụi toàn bộ khách sạn suối nước nóng.
Đây là khách sạn suối nước nóng mà bà nội kinh doanh cả đời, bà nội không còn ở đây, thì để khách sạn suối nước nóng đi cùng bà thôi.
Khánh Trần nhìn Jinguji Maki, hắn chợt phát hiện ra, sau khi cô bé tự tay đốt khách sạn, thần thái dần dần bình tĩnh lại.
Có lúc, hắn tựa như nhìn thấy bản thân khi còn bé.
Cái ngày mà cha mẹ ly hôn, khi hắn quyết định nói với mẹ, muốn tiếp tục sống với cha, cũng có biểu cảm như thế.
Trong lòng Khánh Trần chợt nảy ra một ý.
Bỗng nhiên, hắn nắm mạch môn của Jinguji Maki, truyền ra một chút chân khí Kỵ Sĩ, hô hấp thuật như ngọn lửa lập tức quét sạch kinh mạch.
Jinguji Maki ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Khánh Trần:
"Onii-chan, thế này là sao? Ta cảm giác có một dòng nước ấm bên trong cánh tay, lại chảy ngược vào trong lòng."
Đôi mắt cô bé tựa như dòng suối ở Cửu Trại Câu, trong suốt lại linh động.
Lần này lại đến phiên Khánh Trần ngạc nhiên, vì dưới sự chiếu rọi của ánh lửa ở khách sạn suối nước nóng, trên mặt cô bé rõ ràng đã thực sự hiện lên đường vân hỏa diễm, đó là tiêu chí đặc thù của hô hấp thuật Kỵ Sĩ.
Nhưng vấn đề là, cô bé không rơi vào vấn tâm.
Cô bé không cảm nhận được chút thống khổ nào.
Hoặc là, tâm tư đối phương tinh khiết đến nỗi không cần hồi tưởng lại những đau khổ đã qua, dễ dàng bước qua bậc cửa vấn tâm.
Mấu chốt hơn chính là, cô bé chưa bao giờ đi qua thế giới trong, hẳn là vẫn còn bị quy tắc của thế giới ngoài trói buộc, không cách nào trở thành siêu phàm giả mới đúng!
Tình huống này là sao.
Khánh Trần nhíu mày, chẳng lẽ mình đã gặp người được chọn chân chính?
Chờ chút, hoặc là mình gặp người chơi bản Closed Beta của Nhật Bản?
Nếu như đối phương giống như mình, bị đưa tới thế giới ngoài từ lúc còn chưa có ký ức, như vậy tất cả đều dễ hiểu.
Nhưng Khánh Trần không có cách nào xác định tính chính xác của suy đoán này.
Trong đó, vấn đề lớn nhất ở chỗ, nếu như Jinguji Maki là người chơi bản Closed Beta, như vậy vì sao cô bé không trở thành người du hành thời gian lúc sự kiện xuyên qua bắt đầu?
Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì?
Cũng có khả năng Jinguji Maki cũng không phải là người chơi bản Closed Beta, chỉ là trời sinh cô bé đã có được năng lực phá vỡ quy tắc Thế Giới.
"Đi thôi."