"Tảng đá lớn như vậy, tối thiểu phải cấp B mới nâng nổi, ta cảm thấy có thể chỉ trùng hợp gặp phải đất lở."
"Cẩn thận một chút thì hơn."
Đội xe dừng lại, có người đi xuống xe, lục lọi tìm kiếm dưới núi.
Lúc này, chiếc xe Jinguji Maki ngồi đột nhiên vang lên tiếng gõ vào cửa kính.
Tất cả thành viên Thần Bí Nghiệp Bộ, cùng Jinguji Maki trong xe, đều chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một thiếu niên xoay người đứng bên ngoài, đang xuyên qua cửa sổ xe nhìn vào trong.
Jinguji Maki ngạc nhiên.
Giống như một người sắp rơi vào vực sâu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thấy khe hở phía trên vực sâu có một chùm sáng xuyên qua, và một bàn tay duỗi vào.
Maki cảm thấy thế giới lại ấm áp lần nữa.
Nhưng cô bé mở to hai mắt im ắng nhìn thiếu niên kia, Maki vừa rơi lệ vừa lo lắng lắc đầu.
Cô bé không hy vọng đối phương rơi xuống vực sâu với mình.
Thế nhưng, đột nhiên Khánh Trần lại cười chỉ vào mắt Maki, bàn tay khép lại ra hiệu cho cô bé nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, Jinguji Maki nghe lời nhắm mắt lại, bé cũng không biết Khánh Trần muốn làm gì, chỉ vâng lời đối phương dựa theo bản năng.
"Này, ngươi là ai? Ngươi..."
Một thành viên Thần Bí Nghiệp Bộ xuống xe, còn chưa kịp móc súng ra, đã bị Khánh Trần dùng tay bổ vào cổ.
Nhưng người bình thường lấy tay làm đao bổ vào cổ, cũng là vì đập vào động mạch chủ trên cổ để đối phương ngất đi.
Mà Khánh Trần dùng chiêu này, liền trực tiếp chém gãy xương gáy người ta.
Các thành viên Thần Bí Nghiệp Bộ choáng váng, đây là cao thủ ở đâu ra vậy?!
Chờ chút, chẳng lẽ đây là người vừa mới ném đá?!
Thành viên Thần Bí Nghiệp Bộ hoang mang.
Ở nơi thâm sơn cùng cốc này, làm sao lại xuất hiện loại nhân vật như thế?
Vì Shirakawa-go chỉ là một thôn xóm vắng vẻ, thành viên Thần Bí Nghiệp Bộ tới đây vốn cũng không lợi hại.
Bây giờ hai hệ thống sức mạnh tu hành và thức tỉnh của Khánh Trần đều tiến lên cấp C, việc này mang hàm nghĩa rằng sức mạnh của hắn đã sớm đột phá điểm giới hạn của cấp C đỉnh phong.
Ở trong mắt Thần Bí Nghiệp Bộ, thôn dân Shirakawa-go là người bình thường, là sâu kiến, là cỏ rác.
Nhưng trong mắt Khánh Trần, những thành viên Thần Bí Nghiệp Bộ này chẳng phải cũng như thế sao?
Jinguji Maki còn không biết, onii-chan đạp xe leo núi chở bé về nhà, từng khiến cho Thần Bí Nghiệp Bộ ở Osaka phải sống trong phập phồng sợ hãi.
"Baka!"
Trên một chiếc xe khác, một tên thành viên Thần Bí Nghiệp Bộ chửi thề nhảy xuống xe, mau mắn đưa tay bóp cò.
Nhưng hắn ngạc nhiên phát hiện, tốc độ thay đổi họng súng của cánh tay mình, còn không nhanh bằng tốc độ né tránh của Khánh Trần.
Cho đến giờ phút này, thành viên Thần Bí Nghiệp Bộ mới ý thức được, chúng đụng phải quái vật rồi!
Có người muốn trực tiếp dùng ' con tin Shirakawa-go ' bên cạnh để uy hiếp Khánh Trần không được tới gần, nhưng Khánh Trần đã lấy được súng!
Khoảng cách gần như thế, cảm giác súng tuyệt đối chính là ý chỉ của Thần Linh.
Jinguji Maki nghe lời nhắm mắt lại.
Trong thế giới của cô bé, Maki chỉ có thể nghe thấy tiếng mắng chửi của thành viên Thần Bí Nghiệp Bộ, tiếng súng, sau đó là tiếng kêu rên.
Cuối cùng là sự im ắng tuyệt đối.
Thành viên Thần Bí Nghiệp Bộ dưới núi, khó khăn lắm mới cõng đồng bọn đi lên, kết quả còn chưa kịp phản ứng đã bị mấy phát súng bắn chết.
Cô bé ngồi trên xe run rẩy, không biết qua bao lâu, một bàn tay ấm áp che trên đôi mắt cô bé, sau đó chậm rãi ôm cô bé ra khỏi xe việt dã.
"Không sao đâu."
Maki nghe thấy có người nhẹ nhàng nói bên tai.
Jinguji Maki biết, onii-chan này sợ mình phải nhìn thấy một số cảnh tượng tàn khốc.
Sự dịu dàng và lương thiện của đối phương, xuất phát từ nội tâm.
Nhưng vấn đề là, những người tự xưng là Thần Bí Nghiệp Bộ kia rất lợi hại, chẳng lẽ onii-chan giải quyết tất cả chúng rồi sao?
Jinguji Maki tập trung nghe, cô bé không nghe được tiếng của thành viên Thần Bí Nghiệp Bộ nữa, dường như tất cả đã chết.
Cho nên….Onii-chan thật sự rất đặc biệt.
Nghĩ tới đây, cô bé con yên lặng tựa đầu trên bờ vai Khánh Trần, mặc cho nước mắt ấm áp chảy trên vai đối phương.
"Onii-chan, ngươi có gặp bà nội không?"
Jinguji Maki thấp giọng hỏi.
Khánh Trần trầm mặc một chút:
"Bà đi rồi."
Hắn không định nói láo, bởi vì một người cũng hiểu thế giới này lạnh lùng đến cỡ não, sau đó mới có thể hiểu được sự ấm áp trong lòng mình quan trọng ra sao.
Khánh Trần nói với hai người Shirakawa-go bị bắt khác:
"Hai người các ngươi đẩy chiếc xe xuống dưới núi đi, sau đó tìm thân thích trốn tránh một thời gian. Tin ta đi, nếu để Thần Bí Nghiệp Bộ tìm tới các ngươi, thì tình cảnh sau đó còn thê thảm hơn trong tưởng tượng."
Nói xong, hắn không tiếp tục dừng lại.
Khánh Trần rất rõ ràng, đẩy chiếc xe xuống dưới núi, cũng chỉ có thể kéo dài thời gian Thần Bí Nghiệp Bộ phản ứng thêm một chút.
Buổi tối hôm nay, khi đối phương phát hiện đồng bọn của mình không thuận lợi trở về trụ sở Osaka, sẽ nhanh chóng đến điều tra tình hình.
Có lẽ sáng sớm ngày mai, Thần Bí Nghiệp Bộ sẽ đến Shirakawa-go, điều tra tất cả những việc phát sinh tối hôm qua.
Đối phương biết đã thành công bắt được mấy người, nếu như đối phương không thấy ba người dự bị trở thành người du hành thời gian ở hiện trường tai nạn xe, sẽ lập tức phong tỏa toàn bộ Shirakawa-go để điều tra manh mối.
Khánh Trần không có quá nhiều thời gian, hắn muốn dẫn theo Jinguji Maki thừa dịp đêm tối lên núi, cho đến khi hắn hoàn thành Sinh Tử Quan lại quay về Shirakawa-go.
Khánh Trần thấp giọng nói:
"Trở về an táng bà nội trước, ta muốn dẫn ngươi tiến về núi Okuhotaka. Ngươi và ta ở đó mấy ngày, mặc dù điều kiện có chút gian khổ, nhưng mọi chuyện rồi sẽ tốt lên."
Cô bé thút thít thật lâu, bà nội đã đi rồi.
Khánh Trần không an ủi cô bé, cũng không thúc giục cô bé đừng khóc nữa, đây là chuyện sớm muộn gì cô bé cũng phải trải qua.
Thật lâu sau, Jinguji Maki ngước đôi mắt ửng đỏ lên:
"Onii-chan, có phải ta liên lụy ngươi không?"
Khánh Trần gật gật đầu:
"Ừm, đúng thế."
Cô bé áy náy cúi đầu.
Một giây sau, Khánh Trần nhẹ nhàng nói:
"Nhưng không sao."
Nói xong, hắn để cô bé xuống, nắm bàn tay bé nhỏ lạnh lẽo đi về hướng Shirakawa-go.
Chẳng mấy chốc người của Thần Bí Nghiệp Bộ sẽ tự tìm lấy cái chết.
---
🩸CỬU TINH CHI CHỦ (BẢN DỊCH): Dị năng, đô thị, dị giới, siêu hài, TOP 100 QIDIAN….🩸
Tác giả hôm nay không ra chương, mình hy vọng truyện có thể ra đều chương mỗi ngày....
Đây là sự cố không ai mong muốn, thành thật xin lỗi các bạn về việc này.
"Kỳ thật ban đầu ta cũng nghĩ như mọi người, chân gãy không ảnh hưởng tay. Bị thương rồi chắc sẽ treo Lão Ưng mỗi ngày hai vạn chữ lên đánh?
Nhưng sự thật ta đã sai, khó ở chỗ chân không nhức thì cũng đau.
Nằm trên giường không thể động đậy gì là thống khổ nhất, ta không nằm nghiêng là ngủ không được, kết quả hiện tại phải nằm ngửa, còn không được nhúc nhích tí nào.
Mấy ngày nay mỗi ngày ngủ không hơn bốn tiếng là dậy rồi, đây là nguyên nhân chủ yếu khiến cả ngày ta không làm được gì.
Trong sáu ngày nằm trên giường này, việc đi vệ sinh đều do vợ ta hỗ trợ, nàng lại còn đang mang thai, hẳn nàng cũng không dễ chịu gì.
Ban đầu đây vốn là thời điểm nghỉ ngơi của nàng, kết quả lại phải hầu ta ba tháng, thảm không kể nổi.
Mà hiện tại nàng còn không oán không hối gọt trái cây cho ta kìa.
Vì nằm trên giường quá lâu, tránh để tắc hoặc giãn động mạch, nàng còn phải xoa bóp cho ta mỗi ngày.
Ta vốn muốn thuê chuyên viên tới làm nhưng nàng kêu chẳng bằng thuê nàng còn hơn.
Tiền trong nhà đều đưa nàng giữ hết, vậy mà nữ nhân này vẫn không quên bóc lột chút tiền tiêu vặt của ta.
Hôm nay vừa mời bác sĩ tới khám lại, sau đó vẫn phải nằm cứng đơ trên giường.
Bây giờ nói chút chuyện lý thú đi.
Khi vừa vào nghề, ta rất thích đi kiếm độc giả cho truyện.
Khi đó ta vào một nhóm chat, hiện tại các tác giả trong nhóm cũng tương đối nổi tiếng.
Mà trong nhóm, mọi người nói chuyện cũng rất rôm rả.
Mọi người cùng nhau đi đọc truyện, cùng nhau chửi bới.
Khi đó thành viên không nhiều không ít, từ ban đầu mọi người đều rất cực khổ, chỉ cần có mấy ngàn lượt xem là vui muốn chết rồi.
Trong nhóm có Lão Ma Đồng, Ngã Tối Bạch, Mại Báo, Nhị Thập Nhị Đao, Nhị Bảo, Nhị Phát, Ly Ca, Tiểu Hồng Thiên, tiểu Nam Cực, Hương Yên, Nguyệt Mạt, Trác Mục Nhàn, Ngư Ngư. . .
Mọi người cùng nhau tiến tới, tuy khổ nhưng lại rất vui.
Khi đó ta đang viết Đại Vương Tha Mạng, họ liền bắt đầu có câu ‘slogan’: Đã bảo mọi người cùng chịu khổ, ngươi lại. . .
Mà Lão Ma Đồng cũng lập xuống lời thệ, nếu sang năm nhóm không có đại thần thì giải tán nhóm!
Tiếp đó ta ký hợp đồng đại thần.
Về sau Lão Ma Đồng lại lập xuống lời thệ, sang năm trong nhóm không có đại thần bạch kim, giải tán nhóm!
Tiếp đó ta ký hợp đồng bạch kim.
Cười chết mất.
Mà lời thệ này cứ như dành riêng cho ta vậy.
Cơ mà dần dà mọi người cũng ổn hơn, chỉ có Lão Ma Đồng qua bảy cái áo mà vẫn thái giám.
Chuyện thú vị còn nhiều lắm.
Ví dụ như lần nào đó chúng ta họp nhóm ở Lạc Dương, có người uống quá nhiều phải đi nhờ xe ta.
Ví dụ họp nhóm ở Thành Đô, ta kéo đám Lão Ma Đồng ra net ngồi ba ngày, mọi người chơi game tới quên trời quên đất.
Ví dụ như khi Đại Vương Tha Mạng dần hot lên, mọi người trong nhóm kêu gọi bỏ phiếu cho ta, có hai tên đần độn nào đó đi nhờ tác giả đại thần kêu gọi giúp ta, cuối cùng bị mắng máu chó đầy đầu.
Khi đó ta còn cười họ bốc đồng, chỉ là luôn ghi tạc chuyện này trong lòng.
CMN thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã hơn năm năm.
Sau khi ‘chứng đạo thành thần’, nói gì cũng dễ bị hiểu lầm, hầu như ta lui khỏi tất cả các nhóm tác giả, chỉ giữ lại nhóm này.
Chỉ trong đó, lời ta nói không bao giờ bị chụp màn hình hoặc xuyên tạc.
Bị hiểu lầm là số mạng của ngươi, có một đám bằng hữu cùng chung chí hướng và hiểu ngươi là may mắn của ngươi.
Sau này, khi đã thuần thục xã giao, dự nhiều hoạt động hội họp rồi thì ta vẫn cảm thấy chẳng vui bằng khi tụ tập cùng đám bằng hữu, uống bia trải sự đời.
Chờ chân ta tốt lên sẽ cố gắng hoàn thành Nhân Danh Bóng Đêm rồi rủ đám người kia tụ họp.
Hội họp tác giả rất thú vị, mỗi năm một lần, thậm chí mấy năm mới có một lần, hơn nữa còn là cả đám cùng nhau gõ chữ.
Mấy hôm trước Nại Báo bảo chúng ta sắp xếp thời gian gặp nhau, chỉ là bây giờ chắc phải đợi tới năm sau rồi.
Mấy hôm nay ta bắt đầu viết về cô bé Maki, ta đặc biệt coi trọng nhân vật này, viết vội sẽ mất hai, vì vậy phải tập trung hơn.
Ta phải tưởng tượng bản thân ta tham gia vào câu truyện, tưởng tượng một tiểu cô nương kéo cửa sổ, hô lớn với trời gió tuyêt, Onii-chan~.
Ta phải chìm đắm vào đó rồi mới viết tiếp được.
Đây chính là nỗi khổ tâm của tác giả, cũng là niềm vui của chúng ta.
Chân ta lại đau rồi, trước mắt nói tới đây thôi."
---
Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:
🩸CỬU TINH CHI CHỦ (BẢN DỊCH): Dị năng, đô thị, dị giới, siêu hài, TOP 100 QIDIAN….🩸
🧠MẶT TRĂNG ĐỎ (BẢN DỊCH): Linh dị, quái vật biến dị, dị năng tinh thần, khoa huyễn, luôn nằm trong TOP 10 QIDIAN!!!!🧠