Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1329: Lòng Chân Thành Vĩnh Viễn




Jinguji Maki vừa ngẩng đầu lên xem có chuyện gì thì thấy Khánh Trần đang đứng bên cạnh xe, lúc này hắn đã đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai và quàng thêm một chiếc khăn quàng cổ thật to.

Hắn thấy nàng đã nhìn thấy mình thì vẫy tay ra hiệu bảo nàng xuống xe.

Jinguji Maki vội vàng chạy xuống:

"Onii-chan..."

Khánh Trần đưa cho nàng một đôi găng tay và một chiếc khăn quàng cổ mới tinh rồi nói:

"Có muốn đi cùng ta về Shirakawa-go không, ta sẽ cho ngươi ngồi phía trước, nhưng ngồi đó sẽ hơi lạnh, nếu ngươi đi cùng ta thì chắc phải hơn 3 tiếng nữa mới đến nơi."

Jinguji Maki lập tức hớn hở nói:

"Không sao!"

Trên đường về, tuy bị gió lạnh thổi vào khuôn mặt, nhưng cô bé không quan tâm.

Bên cạnh con đường màu đen mà họ đang đi là những dòng suối nước nóng đang chảy róc rách, phía xa là những dãy núi bị tuyết phủ trắng xóa.

Không hiểu sao, nàng bỗng cảm thấy rất vui.

...

Mỗi ngày, Khánh Trần đều sinh hoạt theo một quy luật là, dậy khi trời còn chưa sáng, sau đó lái xe lên núi khi những du khách và người dân ở Shirakawa-go còn chưa thức dậy.

Sau đó hắn sẽ dọn dẹp vách núi, đợi đến khi tất cả du khách và người dân đều đã về nhà, hắn sẽ lái xe về Shirakawa-go.

Mỗi lần về đến khách sạn, hắn đều nhìn thấy cô bé đó ngồi chống cằm trước cửa đợi mình, đến khi nhìn thấy hắn từ xa, nàng sẽ vui vẻ vẫy tay với hắn.

Thời gian cứ thế trôi qua, có lẽ đây chính là chín ngày bình yên nhất kể từ khi Khánh Trần xuyên về.

Chỉ chín ngày, nhưng cũng đủ xoa dịu hắn sau những ngày cực khổ ở thế giới trong.

Lúc này, Khánh Trần đang đứng trên đỉnh núi, việc đầu tiên mà hắn phải làm mỗi ngày khi đến đây là dọn dẹp tất cả tuyết đọng và đá vụn từ đỉnh núi đến chân núi.

Vì mỗi ngày đều phải dành ra ít nhất nửa tiếng để luyện tập xe leo núi nên mỗi lần đến đây, Khánh Trần chỉ đủ thời gian dọn dẹp một quãng đường dài vài trăm mét.

Mà vách núi, nơi hắn phải hoàn thành sinh tử quan lại có chiều dài lên đến 3.1 cây số, thậm chí có nhiều chỗ dốc còn lớn hơn 45 độ.

Nhưng mọi chuyện không thể vội vàng được.

Đợi đến khi màn đêm buông xuống, Khánh Trần sẽ lái xe quay về Shirakawa-go.

Nhưng ngày hôm nay lại không giống thường ngày.

Vì khi hắn sắp về đến khách sạn, cô bé đó lại không chạy ra vẫy tay với hắn.

Khánh Trần trầm mặc.

Hắn lập tức quăng xe vào đống tuyết bên đường, sau đó từ từ tiến lại gần khách sạn.

Trong khách sạn không hề có tiếng hít thở nào.

Khánh Trần vừa mở cửa ra đã thấy bà ngoại của Jinguji Maki đang nằm trên sàn, nhưng người này đã tắt thở rồi.

Hắn lập tức sang gõ cửa khách sạn bên cạnh, rất nhanh đã có người ra mở cửa, hắn vừa nhìn đối phương vừa bình tĩnh nói:

"Xin chào, ngươi có biết bé gái nhà bên đi đâu không?"

Chủ của khách sạn này là một người phụ nữ trung niên, sau khi nghe câu hỏi của hắn, nàng phải do dự một lúc mới dám nói:

"Ngươi đang hỏi Maki à...Nàng bị người của Thần Bí Nghiệp Bộ mang đ rồi, nhưng chắc họ chưa đi xa đâu."

"Họ đang ở đâu.”

Khánh Trần bình tĩnh hỏi.

"Họ đi về phía đông, có lẽ họ muốn bắt người khác nữa.”

Đối phương nói:

"Ngươi là..."

Khánh Trần không trả lời nàng mà quay đi luôn.

Hắn đứng lặng trên con đường đá màu đen nhìn xa xăm về phía đông ngôi làng Shirakawa-go.

Lý trí của hắn nói, trước khi hoàn thành sinh tử quan, hắn không thể lộ diện được.

Chỉ cần 3 ngày nữa là hắn có thể dọn dẹp xong toàn bộ sườn núi, đến lúc đó hắn mới có thể hoàn thành sinh tử quan.

Chỉ khi đạt đến cấp B, hắn mới có thể thực hiện kế hoạch ở Osaka, cũng như nâng cao tỉ lệ sống sót trong căn cứ quân sự A02.

Đến lúc đó, trừ những người được trời chọn, thực lực của hắn sẽ cao hơn phần lớn những người du hành làm việc cho Jindai ở thế giới ngoài.

Nếu bây giờ hắn lộ diện ở Shirakawa-go thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người du hành làm việc cho Jindai đổ xô đến đây, dù hắn có giết hết những người đến đây để bắt Jinguji Maki thì cũng không thể giấu được chuyện này, đến lúc đó, việc những người du hành ở Osaka biết tin này chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Cho nên lựa chọn tốt nhất bây giờ là đợi thêm 3 ngày nữa.

Nhưng...Jinguji Maki có thể chờ được 3 ngày nữa không?

Theo tính cách của những người du hành làm việc cho Jindai, Khánh Trần không biết, cũng không muốn biết những người đó sẽ làm gì với Jinguji Maki nữa.

Nhưng hắn biết, nếu hắn cứ thể trơ mắt nhìn những người này mang cô bé đi.

Thì hắn không cần hoàn thành sinh tử quan làm gì nữa.

Vì đến lúc đó, hắn đã không xứng với cái giá mà Vương Vũ Siêu và Triệu Minh Khả phải trả khi ném thanh protein cho hắn.

Không xứng được Lý Khác, Khánh Nhất, Nam Canh Thần, Lưu Đức Trụ, La Vạn Nhai tôn trọng.

Không xứng đi cùng Lý Tu Duệ đoạn đường cuối cùng.

Hắn cũng không xứng trở thành một tên Kỵ Sĩ.

Ngoại trừ lòng dũng cảm, trong tín ngưỡng của Kỵ Sĩ còn có những gì?

Thiếu niên thầm nghĩ, có lẽ còn một thứ tên sự lòng chân thành vĩnh viễn.

Sự chân thành mới là thứ quan trọng nhất, còn lợi ích không là gì cả.

Khánh Trần lập tức bước về phía con đường dẫn đến phía đông ngôi làng Shirakawa-go.

Trên khuôn mặt hắn lúc này chỉ còn biểu cảm kiên cường như khi xây bức tường đá trong chuồng lợn trước đây.

Có lẽ khi ấy trong đầu hắn đã nảy ra một suy nghĩ, nếu một mình hắn không thể vượt qua đêm tối thì hắn sẽ dùng Bạch Trú để viết lại định nghĩa về bóng đêm.