Sau đó nàng lại quay sang nói với Hà Kim Thu:
"Lần này phải cảm ơn ngươi, ta sẽ tiếp tục theo phe ngươi trong tổ chức tình báo Hồ thị."
Hà Kim Thu lắc đầu:
"Tuy ta rất thích nói chuyện làm ăn, nhưng dù sao thì Khánh Trần cũng là thành viên của Cửu Châu, nên ngươi không cần cảm ơn ta làm gì, đây là chuyện ta phải làm."
Lý Trường Thanh quay sang nhìn Trịnh Viễn Đông, sau đó lại quay sang nhìn Hà Kim Thu:
"Sao Khánh Trần lại là thành viên của Cửu Châu được? Không phải hắn là thành viên của Côn Luân sao?"
Biểu cảm trên mặt Trịnh Viễn Đông và Hà Kim Thu lập tức trở nên lúng túng...
...
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Như mới chỉ qua vài phút, nhưng cũng như đã trôi qua một khoảng thời gian rất dài.
Tuy vẫn đang hôn mê nhưng Khánh Trần vẫn có thể cảm nhận được những loài cá sống trong tầng nước ngầm ở đây đang từ từ tiếp cận hắn.
Hắn cố gắng dùng chút sức lực còn sót lại trong cơ thể để vung tay lên, những sợi quang điện màu vàng lập tức bao quanh cơ thể hắn.
Vừa thấy những sợi quang điện đó, đàn cá lập tức bơi ra phía xa, nhưng chúng không rời đi ngay mà vẫn tiếp tục đi theo hắn.
Có phải Jindai Yunhe đã chết rồi không?
Khánh Trần không biết
Có phải mình cũng chết rồi không?
Hắn cũng không biết nữa.
Thời gian dần trôi qua, vì phải suy trì những sợi điện quang cơ thể nên Khánh Trần đang cảm thấy bản thân càng lúc càng yếu, ý thức của hắn cũng càng lúc càng chậm chạp.
Những vết thương cũ lúc trước, cộng với những vết thương mà Bá Vương Cá Cóc mới gây ra trên cơ thể hắn trong trận chiến vừa rồi đều khiến hắn phải chịu rất nhiều đau đớn.
Cũng may tốc độ lành vết thương của siêu phàm giả rất nhanh nên lúc này, đa phần các vết thương trên cơ thể hắn đã không còn chảy máu nữa.
Đúng lúc này, làn nước u ám của mạch nước ngầm bị những tia sáng trên mặt nước chiếu sáng như ban ngày.
Ầm một tiếng, Khánh Trần nổi lên mặt sông.
Đây là nơi mạch nước ngầm bị tách ra thành năm nhánh nhỏ khác nên tốc độ dòng chảy khá chậm, vừa nổi lên mặt nước, hắn đã nhìn thấy một bờ cát cách hắn không xa.
Khánh Trần dần dần bị dòng nước đẩy lên bờ.
Vừa lên được bờ cát, hắn đang nghe thấy tiếng bước chân của dã thú, không phải chỉ một con mà là rất nhiều loài đang tiến về phía hắn, nhưng lúc này cơ thể hắn đã không còn chút sức lực nào nữa rồi, bây giờ đến cả ngón tay hắn còn không thể cử động được, huống chi là đứng dậy đuổi bọn chúng đi.
"CMN chứ.”
Khánh Trần thầm cười khổ, đúng là tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa mà?
Vừa rồi hắn còn nghĩ mình thoát rồi, nhưng xem ra lần này không thoát được rồi.
Được rồi.
Mệt mỏi.
Hủy diệt đi.
Nhưng đúng lúc này, hắn bỗng nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đang tiến về phía này, hơn nữa, mỗi lần đối phương bước một bước trên cát, tiếng kim loại bị ma sát lại vang lên, hắn biết chỉ có loại giày chiến có trang bị thêm lớp bảo vệ bằng sắt bên ngoài mới có thể tạo ra tiếng động như thể này.
Y thức của Khánh Trần lúc này đã không còn tỉnh táo nữa, hắn không biết người đang lại gần hắn là ai, tại sao đối phương lại có mặt ở đây và mục đích của hắn là gì.
Nhưng hắn có thể chắc chắn Jindai Yunhe không đeo loại giày này.
Ngay sau đó, hắn lại bắt đầu nghe thấy tiếng thứ gì đó cắt qua thịt và tiếng dã thú gầm gừ.
Âm thanh xoẹt xoẹt xoẹt cứ đều đặn vang lên như bên cạnh hắn có một người thợ thủ công chuyên nghiệp đang dùng kéo để cắt những mảnh da thuộc vậy.
Chỉ vài giây sau, số lượng dã thú còn sống đã giảm xuống đang kể.
Người kia vừa quan sát Khánh Trần một lượt từ đầu đến chân, vừa khẽ cười nói:
"May mà ta chờ sẵn ở chỗ này, nếu không thì ngươi chết chắc rồi. Nếu sau này có nhận ta ta là ai thì nhớ phải nhẹ tay đấy."
Sau đó người này lập tức phủ một tấm vải đen lên mắt Khánh Trần, xem ra đối phương không muốn mình nhìn thấy mặt hắn.
Tuy lúc này ý thức của Khánh Trần đã rất mơ hồ, nhưng vẫn nghe được giọng của đối phương, hắn có thể chắc chắn mình chưa từng gặp người nào có giọng nói như vậy.
Nói cách khác, hắn chưa gặp người này bao giờ, hắn cũng không quen biết đối phương.
Nhưng nếu đối phương chưa gặp hắn bao giờ thì sao bây giờ người này lại đến đây cứu hắn? Thậm chí còn đeo loại giày này.
Nhưng với trình độ khoa học kĩ thuật như bây giờ, thay đổi giọng nói là một chuyện vô cùng dễ dàng, nên giọng nói mà đối phương đang dùng chưa chắc đã là giọng thật của hắn.
Hơn nữa, Khánh Trần còn cảm thấy tiếng bước chân của đối phương có gì đó rất lạ.
Nếu xét theo khía cạnh thực lực, người này chắc chắn là cao thủ, vì tốc độ giết dã thú của đối phương rất nhanh, ít nhất thì Khánh Trần biết hắn sẽ không thể làm được như vậy.
Nói đến đây, người này lại lấy một ống tiêm trong túi ra, sau đó hắn vừa tiêm hết số thuốc đó cho Khánh Trần, vừa trêu chọc nói:
"Xem ra lần này ngươi có muốn chết cũng không được rồi, không biết cảm giác khi tiêm máu Thần Minh pha loãng vào người sẽ như thế nào nhỉ, không biết nếu bây giờ ta tự tiêm cho mình nửa số thuốc này thì có bị phát hiện không nhỉ...Được rồi được rồi, không nên mạo hiểm thì hơn. Ngươi cứ yên tâm nằm ở đây, quanh chỗ này không còn dã thú nữa đâu, bây giờ ta phải đi xem tên Jindai Yunhe đã đến đây chưa, ta có nên nhân cơ hội này để giết hắn không nhỉ."
---
👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹
🧠ĐỆ NHẤT DANH SÁCH (FULL): Mạt thế, hài hước, dị năng, hệ thống🧠
👾TA CHÍNH LÀ KHÔNG THEO SÁO LỘ RA BÀI (BẢN DỊCH): Hài hước, hệ thống, hài hước, giả trư ăn thịt hổ, phế vật lưu....👾
👾NHÂN DANH BÓNG ĐÊM (BẢN DỊCH): ĐỆ NHẤT DANH SÁCH TOP 1 QIDIAN - PHẦN 2, hài hước, hệ thống, dị năng, đô thị....👾
🧠MẶT TRĂNG ĐỎ (BẢN DỊCH): Linh dị, quái vật biến dị, dị năng tinh thần, khoa huyễn, luôn nằm trong TOP 10 QIDIAN!!!!🧠