Ngay từ đầu hắn đã ý thức được, chỉ cần phá hủy được thiết bị hô hấp của Jindai Yunhe thì chắc chắn đối phương sẽ không còn năng lực chiến đấu!
Cảm ơn thiên nhiên.
Cảm ơn thế giới này!
Khánh Trần an tâm nhắm mắt lại, để dòng nước đưa hắn đi.
Jindai Yunhe biết mình thời gian của mình không còn nhiều nên hắn không tiếp tục đuổi theo Khánh Trần mà sai Bá Vương Cá Cóc bơi quay lại mặt nước, hắn nhất định phải ngoi lên mặt nước trước khi dưỡng khí hao hết!
Nhưng rất nhanh sau đó, Jindai Yunhe đã cảm thấy bản thân không còn đủ dưỡng khí.
Thật ra hắn biết, tất cả những chuyện hắn đang cố làm chỉ là phí công mà thôi.
Hắn mở to hai mắt nhìn, đến tận bây giờ hắn cũng không thể chấp nhận nổi việc bản thân vừa bị một tên cấp C hãm hại đến mức sắp chết.
Rõ ràng thực lực hai bên chênh lệch rất nhiều, rõ ràng hắn có thể nhẹ nhàng giết chết đối phương!
Thời gian dần trôi qua, khuôn mặt của hắn bắt đầu sưng lên, đối mắt bắt đầu sung huyết, ý thức của hắn cũng bắt đầu yếu dần.
Trước khi nhắm mắt lại, Jindai Yunhe còn thoáng nhìn về phía Khánh Trần trôi đi, bây giờ ở đó đã không còn bóng dáng thiếu niên đó, mà chỉ còn dòng nước u ám mà thôi.
Chờ chút.
Jindai Yunhe bỗng nghĩ ra một chuyện, hắn vội vàng sai Bá Vương Cá Cóc há miệng ra, sau đó nuốt hắn vào bụng!
Thường thì trong bụng Bá Vương Cá Cóc sẽ có một khoang chứa khí, đó là nơi cá cóc dùng để điều chỉnh áp suất nước!
…
Nửa giờ sau, Bá Vương Cá Cóc đã nổi lên mặt nước, đây chính là nơi Jindai Yunhe lôi Khánh Trần xuống nước.
Đúng lúc này, Bá Vương Cá Cóc bỗng mở miệng ra, sau đó phun Jindai Yunhe đang hấp hối ra ngoài.
Hắn lập tức hít từng ngụm thật lớn vào miệng, tuy trong người Bá Vương Cá Cóc có một khoang chứa khí, nhưng không khí trong đó lại rất hôi thối, vừa rồi hắn còn suýt bị mùi hôi trong đó làm ngất.
Lúc này, lớp da trên người hắn đã bị ăn mòn loang lổ.
Một lúc sau, Jindai Yunhe bắt đầu gào thét!
Là nhục nhã!
Là đau đớn!
Hắn quay sang nhìn cánh tay bị cắt cụt của mình, lúc này chỗ cắt đã bị axit trong bụng cá cóc ăn mòn nhấp nhô nên dù khoa học kĩ thuật của gia tộc có tiên tiến đến đâu thì cũng không thể nối chi khác cho hắn, bây giờ hắn chỉ còn một lựa chọn duy nhất lắp tay robot mà thôi.
Jindai Yunhe phẫn nộ gầm thét, nhưng đúng lúc này hắn bỗng nghe thấy tiếng người vang lên ngay trong động, xem ra những người đó sắp tìm đến đây rồi.
Sao những người lại có thể đến đây nhanh như vậy?!
Vừa nghĩ, Jindai Yunhe vừa mặc bộ quần áo thợ lặn còn lại trên bờ lên người, sau đó hắn lại treo lên lưng cá cóc một lần nữa, cả hai lại tiếp tục chìm xuống nước.
…
Lúc này, tiếng những con chó robot sủa ing ỏi vang khắp hang động đá vôi.
Dù động đá vôi có rất nhiều chỗ rẽ nhưng bọn chúng vẫn có thể lần theo mùi hương quen thuộc để đến thẳng con sông thông với mạch nước ngầm dưới đáy hang.
Trên con đường này, cứ cách khoảng 1,3 cây số họ sẽ tìm thấy một giọt máu của Khánh Trần trên nền hang.
Sau khi đi qua 37 giọt máu, cuối cùng thì họ cũng đến được nơi sâu nhất của hang động.
Thường thì một con chõ săn được huấn luyện bài bản có thể đánh hơi được một người trong bán kính 0,5 cây số, nhưng một con chó săn robot hiện đại nhất bây giờ đã có thể đánh hơi được một người từ khoảng cách 1,5 cây số.
Cho nên nếu cứ đều đặn 1,2 cây số lại xuất hiện một giọt máu của Khánh Trần thì chứng tỏ Khánh Trần đang cố ý để lại dấu vết trên đường đi, để họ có thể dễ dàng lần theo hắn.
Phát hiện này khiến tinh thần của mọi người thả lỏng hơn một chút, vì nếu giọt máu xuất hiện đều như vậy thì chứng tỏ dù đang bị thương rất nặng, nhưng tinh thần của Khánh Trần vẫn còn rất tỉnh táo, thậm chí hắn còn có thể qua mắt người của Jindai để để lại giấu vết cho họ.
Điều mà họ lo nhất trước khi đến đây chính là chuyện này sẽ làm ý chí của Khánh Trần đã sụp đổ...
Đến lúc đó, Khánh Trần sẽ chẳng khác gì một con cừu non chỉ biết ngồi chờ chết.
Lão Thập Cửu khập khễng dẫn đầu đội ngũ, không phải hắn là người muốn tìm thấy Khánh Trần nhất ở đây mà vì hắn sợ Jindai cố ý để lại những dấu vết này, sau đó tạo ra bẫy rập để lừa bà chủ nhà mình xuống đây.
Mãi đến khi đi hết con đường, hắn mới quay về báo cáo:
"Bà chủ, ở phía trước chúng ta xuất hiện vết máu, nhưng lại không có dấu vết đánh nhau. Tất cả dấu vết đều dẫn đến một bờ sông dưới đáy động, xem ra người của Jindai định dùng con đường này để mang Khánh Trần về phương bắc."
Lý Trường Thanh cau mày đi xuống bờ sông, vừa xuống đến đây, nàng đã chú ý đến cánh tay mà Jindai Yunhe vừa vứt trên bờ, lúc này, trên cánh tay đó đã xuất hiện rất nhiều vết lở loét do bị axit ăn mòn:
"Cánh tay này là của ai, tại sao lại biến thành thế này?"
Bên cạnh cánh tay là một đống lộn xộn, có vết máu, vết nước chưa kịp khô và những bộ dụng cụ lặn.