Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1241: Đều Không Có Tư Cách




Khánh Nhất rất quen thuộc với giọng nói của Khánh Trần.

Diêm Xuân Mễ làm nhân viên tình báo, còn từng làm gián điệp Mật Điệp Ti, không có khả năng quên giọng nói của người lãnh đạo trực tiếp.

Cho nên khi Khánh Trần dùng giọng của mình mở miệng, họ liền lập tức ý thức được, rốt cuộc là ai đang sắm vai Chu Thương.

Trước đó, kỳ thật Khánh Nhất cũng nghĩ đến một vấn đề, nếu tiên sinh đi, vì sao không dẫn hắn cùng đi.

Khoảng thời gian ba ngày trong khe núi, mắt thấy đàn sói không bỏ đi, tất cả mọi người đều có khả năng chết trên cánh đồng tuyết.

Hắn cũng sẽ không nhịn được nghĩ, nếu có tiên sinh ở đây thì tốt.

Đến lúc này Khánh Nhất mới hiểu được, hoá ra tiên sinh luôn ở.

Mà giờ khắc này, còn lấy tính mạng giúp hắn dụ tất cả truy binh đi.

Khánh Nhất ý thức được, đàn sói, người chết sống lại, sát cơ, tất cả đều hướng về phía Khánh Trần.

Nhưng trên đời này có mấy người vào lúc đối mặt nguy hiểm, nguyện ý không liên lụy đến người khác?

Chỉ sợ phần lớn người đều hận không thể kiếm vài kẻ chịu tội trước khi chết?

Khánh Lập…..

Khánh Trần.

Các tùy tùng.

Bình thường những gì Khánh Nhất xuất thân từ tập đoàn tư bản thấy, đều là tình thân nhạt nhẽo, người cùng huyết thống tranh đấu lẫn nhau.

Phụ thân quanh năm không về nhà, mẫu thân mỗi ngày tính toán tiền tài, hoặc đám cậu bên ngoại tranh thủ bòn rút chỗ tốt.

Gia đình là cánh cửa đầu tiên để một người đối mặt với thế giới, thiếu niên Khánh Nhất từng nghĩ tranh đấu chính là toàn bộ thế giới, cho nên hắn muốn mình phải khôn khéo hơn, tham dự cuộc chiến Ảnh tử.

Hôm nay, bỗng nhiên Khánh Nhất cảm nhận được sự ấm áp chưa từng trải nghiệm qua.

Hoá ra, trên thế giới này thật sự có người nguyện ý vì mình, thản nhiên lựa chọn tử vong.

Khánh Nhất như lại về tới chạng vạng tối ở biệt viện Thu Diệp kia, tiên sinh dùng bàn tay ấm áp xoa đầu hắn.

Các sư huynh đệ sau khi tu hành, nói cười ầm ĩ về nhà.

"Tiên sinh."

Mắt Khánh Nhất đỏ ngầu như một con ngựa hoang, phóng về hướng Khánh Trần.

Còn chưa chạy được hai bước, lại bị Diêm Xuân Mễ ôm vào trong ngực, kéo hắn chạy về hướng Bắc:

"Khánh Nhất, ông chủ đã bảo ta bảo vệ ngươi, bây giờ ngươi đi qua chỉ có gây trở ngại chứ không giúp được gì."

Khánh Nhất giận dữ hét:

"Ngươi là thuộc hạ của hắn, vì sao không đi cứu hắn?"

Mấy trăm con sói hoang, còn có kẻ địch giấu mặt, dù Khánh Trần có lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng sống sót.

Diêm Xuân Mễ vừa đi vừa bình tĩnh nói:

"Lần này....cả ngươi và ta đều không có tư cách nhúng tay."

Vị Diêu Chuẩn này đã phát giác được điểm bất thường.

Nàng biết thân phận của 'Chu Thương', nàng biết đó là người của Ảnh tử, bởi vì trên đường tới Ảnh tử đã thông báo, có chuyện gì có thể phối hợp với Chu Thương.

Cho nên, Khánh Trần đóng vai Chu Thương, ngay cả nàng đều không biết, như vậy làm sao người truy sát Khánh Trần lại biết được?

Khánh thị có người xuất thủ, người này rất có thể là Ảnh tử.

Dưới góc nhìn của nàng, xác suất lớn là Ảnh tử cố ý tiết lộ tin tức cho một thế lực nào đó, khiến Khánh Trần bị đuổi giết.

Chỉ là Diêm Xuân Mễ không rõ ràng lắm, vì sao Ảnh tử phải làm như thế.

Nhưng còn có một vấn đề, nếu như Ảnh tử cũng không biết, như vậy chuyện này càng thêm đáng sợ.

Nếu như tất cả không phải do Ảnh tử an bài, vậy chứng tỏ trong Khánh thị có một thế lực còn hùng mạnh hơn, đang chi phối tất cả.

Thậm chí đối phương còn xúi giục người bên cạnh Ảnh tử.

Dưới loại tình huống này, Diêm Xuân Mễ không nghĩ Khánh Trần có bất kỳ khả năng sống sót nào, dù nàng đi hỗ trợ cũng không thể.

Người có thể điều khiển mấy trăm con sói hoang, ít nhất cũng là cấp A.

Cấp A đích thân đến, không đạt mục đích thì sẽ không bỏ qua.

Đây cũng là nguyên nhân lúc ở trong khe núi, Diêm Xuân Mễ vẫn giấu kín thân phận, ở trong thế giới của siêu phàm giả, nàng càng hiểu rõ cấp bậc của nguy cơ này hơn những người khác.

Khánh Nhất nhìn Khánh Trần càng ngày càng xa hắn, cho đến khi bóng lưng Khánh Trần rốt cuộc cũng biến mất trong bão tuyết, dần dần tuyệt vọng.

Nếu như Khánh Trần thật sự chết trên cánh đồng tuyết, các sư huynh đệ ở biệt viện Thu Diệp lại biết hắn ở đây, còn không làm được gì, sợ rằng sẽ rất thất vọng về hắn.

Khánh Nhất nghĩ đến chuyện sẽ không còn được gặp lại vị tiên sinh hay cười đó nữa, đột nhiên cảm giác như trên trái tim của mình, bị người ta cắt một đao, đau không thở nổi.

Bỗng nhiên Tống Niểu Niểu nói:

"Nhưng dù sao chúng ta cũng phải làm gì đó chứ?"

Diêm Xuân Mễ lắc đầu:

"Chẳng làm được gì, việc các ngươi có thể làm chính là dựa theo mong muốn của hắn, tiếp tục sống sót....Đi thôi."

Thở dốc.

Thể lực tiêu hao khi chạy trên cánh đồng tuyết, còn lớn hơn trong tưởng tượng của hắn.

Khánh Trần quay đầu nhìn đàn sói sau lưng, lại phát hiện những con sói hoang kia phân công cực chính xác, thay phiên nhau phá tuyết.

---

Từ đây tới tối sẽ lên 10 chương ạ!

👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹

🧠ĐỆ NHẤT DANH SÁCH (FULL): Mạt thế, hài hước, dị năng, hệ thống🧠

👾TA CHÍNH LÀ KHÔNG THEO SÁO LỘ RA BÀI (BẢN DỊCH): Hài hước, hệ thống, hài hước, giả trư ăn thịt hổ, phế vật lưu....👾

🧠MẶT TRĂNG ĐỎ (BẢN DỊCH): Linh dị, quái vật biến dị, dị năng tinh thần, khoa huyễn, luôn nằm trong TOP 10 QIDIAN!!!!🧠