Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1223: Vô Lực Phản Kháng




Ảnh tử nhìn hắn:

"Không phải là muốn giúp ngươi bắt nội ứng bên người Khánh Nhất sao? Mà không đến một khắc mấu chốt này, làm sao Khánh Nhất khắc cốt ghi tâm được? Ngươi muốn hắn làm cái bóng của ngươi, nhưng ngươi còn không biết nên làm như thế nào, mới có thể khiến hắn khăng khăng một mực làm cái bóng. Nếu không phải vậy, ngươi cho rằng vì cái gì ta phải tự mình đến bắt bọn tiểu nhân vật này?"

Khánh Trần sững người, phía sau những trò đùa của Ảnh tử, ít nhiều luôn có lý do.

Lần này, Ảnh tử lo lắng hắn không cách nào khống chế Khánh Nhất, cho nên mới tính toán đến một giây cuối cùng.

Khánh Trần thở dài:

"Kỳ thật không cần làm như vậy."

Ảnh tử lạnh lùng nói:

"Đứng trước lợi ích của gia tộc, làm gì có được mất cá nhân. Hãy buông cái gọi là tấm lòng son của Kỵ Sĩ các ngươi xuống, nếu như ngươi quá nhân từ, người chết vì ngươi sẽ càng nhiều."

Khánh Trần lắc đầu:

"Ta không tin tính toán có thể đổi lấy chân tình."

Ảnh tử bình tĩnh nói:

Tuyết từ trên trời rơi xuống, bay lả tả như lông ngỗng.

Rơi lên tóc, lên vai của Ảnh tử và Khánh Trần.

Khánh Trần cảm thấy mình rất may mắn.

Dù ở thế giới ngoài hắn sống khổ cực như vậy, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình rất may mắn.

Lý Thúc Đồng, Lý Tu Duệ, Ảnh tử.

Mặc dù ba vị này có phong cách hành sự khác biệt, nhưng bọn họ đều đang cố gắng dùng phương thức của mình, giúp hắn nhìn nhận thế giới này.

Cũng dạy hắn đối xử với thế giới này như thế nào.

Có người cho hắn vật cấm kỵ và con đường tu hành dài nhất trong nhân thế.

Có người đón bình minh trên Thanh Sơn Tuyệt Bích, nói cho hắn biết thứ quý giá nhất của đời người rốt cuộc là cái gì.

Có người dùng hành động thực tế giúp hắn lôi kéo lòng người, dùng thủ đoạn không khoan nhương đưa hắn lên vị trí quyền thế nhất liên bang.

Ảnh tử đi đến ven hồ, tìm một tảng đá màu đen ngồi xuống, hắn nhìn tuyết rơi trên mặt hồ nói:

"Khánh Trần, một ngày nào đó ngươi sẽ phải tự mình đối mặt với tất cả, tựa như con đường trên Thanh Sơn Tuyệt Bích kia, 599 mét trước đó là các tiền bối mang ngươi đi, nhưng 1 mét cuối cùng lại không ai có thể giúp ngươi."

Khánh Trần ngơ ngác.

Hắn nhìn về phía Ảnh tử, con ngươi bỗng nhiên co vào.

Nếu như không phải Kỵ Sĩ, làm sao có thể biết những chuyện này?!

Kỳ thật có rất nhiều người biết đến con đường lên trời kia, nhưng chỉ có người từng chân chính đi qua một lần, mới hiểu được việc khó khăn nhất là cái gì.

Mới biết được một mét cuối cùng kia.

Ảnh tử cười cười:

"Đừng nhìn ta như vậy, ta không phải Kỵ Sĩ, bởi vì ta không có nhảy qua một mét cuối cùng kia. Con đường Kỵ Sĩ, chính là lựa chọn người đồng hành. Đi qua một con đường giống nhau, dù thân phận khác biệt, xuất thân khác biệt, tính cách khác biệt, nhưng chỉ cần đi tới, thì sẽ tập hợp một chỗ, đây chính là chỗ kỳ diệu của con đường Kỵ Sĩ. Mấy năm trước, tổ chức Kỵ Sĩ càng phân tán hơn, họ nói con đường này cho rất nhiều người, cổ vũ bọn hắn đi, không hề lo lắng đến việc bí mật của tổ chức bị tiết lộ. Mà ta và ngươi lại là hai loại người khác nhau, có lẽ đây chính là lý do ta không có cách nào nhảy lên, một mét cuối cùng kia, ta dùng móc câu đu lên. Ta không muốn đánh cược tính mạng, ta thích nắm tất cả trong tay."

Ảnh tử nói tiếp:

"Cho nên, ngươi nguyện ý bỏ sự chân thành của mình ra với Khánh Nhất, mong rằng hắn vĩnh viễn sẽ không phản bội, mà ta sẽ dùng thủ đoạn để thu phục lòng trung thành của hắn."

Khánh Trần trầm mặc.

Hắn biết khi mỗi người đối mặt một mét cuối cùng kia tuyệt vọng đến cỡ nào, cho nên hắn mới nói, thật ra Hồ Tiểu Ngưu rất là lợi hại, bởi vì thậm chí thành viên Bạch Trú này không hoàn toàn tiêu hóa quả trắng.

Mỗi người trong Bạch Trú đều có tiềm lực, một ngày nào đó Bạch Trú nhất định sẽ trở thành đại thụ che trời, mà việc Khánh Trần cần phải làm là đủ kiên nhẫn, chờ đợi kết quả đó.

Khánh Trần không nghĩ tới Ảnh tử cũng từng thiếu chút nữa trở thành một Kỵ Sĩ.

Cho nên, lần giao dịch với Lý Thúc Đồng, cũng là vì Ảnh tử kỳ thật đã sớm quen biết Lý Thúc Đồng.

Dường như có rất ít người biết chuyện này.

Lúc này, Ảnh tử cười nói:

"Không cần đoán tới đoán lui, rất nhiều chuyện ngươi còn thiếu quá nhiều tin tức mấu chốt, cho nên mù quáng phân tích sẽ dẫn đến sai lầm."

"Tình cảnh của ngài kỳ thật rất không tốt phải không?"

Khánh Trần ngồi lên tảng đá đen bên bờ hồ, thấp giọng nói:

"Ở thế giới ngoài ta từng xem một bộ phim phóng sự tên là thế giới động vật, lúc hùng sư đang ở đỉnh cao, linh cẩu không dám tùy ý khiêu khích."

Song khi hùng sư già đi, hoặc là sinh bệnh, bị thương, những con linh cẩu kia sẽ giống như ngửi thấy mùi thịt thối, từ từ vây lại.

Lúc đầu là thăm dò, một khi phát hiện hùng sư thật sự vô lực phản kháng, sẽ nhào tới cắn xé.