Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1196: Tài Phán Trưởng 2




Tài phán trưởng thầm nghĩ một tiếng không tốt trong lòng, đây hẳn là hành động đặc biệt của Khánh thị nhắm vào mình:

"Chuẩn bị chiến đấu, tất cả mọi người tiến vào trạng thái chiến đấu! Nhưng chú ý, một người đi trước hỏi thăm tình huống, đừng tùy tiện khai chiến!"

Còn không chờ bọn hắn phái người tới, không biết một trận tiếng súng vang lên từ đâu.

Tài phán trưởng giật thót mình, trong vô thức liền muốn lẩn tránh.

Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện một vấn đề, những viên đạn này không nhằm về phía mình.

Mà nhằm vào đội xe tập đoàn Khánh thị phía sau bọn họ.

Chờ chút, trong chớp nhoáng này tài phán trưởng nghĩ ra rất nhiều chuyện.

Suy đoán nào đó của hắn quả nhiên là thật, sở dĩ những thành viên Hội Phụ Huynh bị bắt, chính là để thiết lập cái bẫy này cho họ.

Những người kia cam tâm tình nguyện bị Cơ Giới thần giáo nghiêm hình tra tấn, cũng để sắp đặt bàn cờ này.

Mà vị Người Nhà màu đen kia không tiếc bại lộ bản thân, cũng muốn dẫn bọn họ tới đây.

Vì cái gì mà một Hội Phụ Huynh có thời gian phát triển ngắn ngủi như vậy, lại có thể có được khả năng này?!

Đây rốt cuộc là loại tổ chức gì?

Còn có tên Người Nhà màu đen, đến cùng là thần thánh phương nào.

Hai ngày này họ giám thị hắn, cũng không cảm thấy đối phương có chỗ nào đặc biệt.

Không đúng không đúng.

Thậm chí cả gã tài phán này cũng không thể xác định, Người Nhà màu đen bọn họ tìm rốt cuộc có phải Người Nhà màu đen chân chính không.

Lúc này, tài phán trưởng quay đầu nhìn về mui xe phía trước vừa mới bị đập trúng.

'Thi thể' vốn nên nằm đó, đã biến mất không thấy gì nữa.

Sau khi người rơi xuống xe kia biến mất.

Tiếng súng ở thành phố số 10 cũng không biết đã ngừng từ lúc nào.

Cũng không có hỏa lực nặng gì, chỉ là súng tự động phổ thông mà thôi, nhưng cũng không biết người nổ súng là ai, chỉ với một khẩu súng bắn tỉa tự động lại có thể áp chế đội xe Khánh thị phía sau không ngẩng đầu lên được.

Khánh Văn ngồi trong chiếc xe chống đạn duy nhất, sắc mặt xanh mét.

Từ góc nhìn của hắn, đội xe mình đang trên đường về nhà, phía trước phát sinh tai nạn giao thông cản trở đường đi, ngay sau đó lại có người tiến hành dùng hỏa lực áp chế họ.

Đây rõ ràng là một trận phục kích mưu đồ đã lâu.

Khánh Văn lạnh lùng nói:

"Không biết là vị huynh đệ nào trong gia tộc Khánh thị, vậy mà lại lựa chọn xuống tay với ta trong phạm vi thành phố số 10, không cần đến mặt mũi của Khánh thị nữa à? Khánh Hạnh? Không đúng, tên này chỉ biết giấu đầu lộ đuôi chơi một ít thủ đoạn. Khánh Nhất? Không đúng, người ủng hộ hắn đã rời khỏi thành phố số 10. Khánh Nguyên, Khánh Vô? Hoặc là cha của Khánh Thi? Có khả năng."

Lúc này, người trung niên ngồi kế bên tài xế quay người nhìn về phía Khánh Văn:

"Thiếu gia, nếu không để ta ra tay đi."

Khánh Văn do dự một chút:

"Lâm thúc, trước cuộc chiến Ảnh Tử vòng thứ tư, để loại cấp bậc như ngươi ra tay là phạm vào kỵ húy, nếu Ảnh tử tiên sinh không truy cứu còn đỡ, nếu như truy cứu sẽ rất phiền phức. Ta hoài nghi, buổi tối hôm nay gây ra trận náo động này là vì có người muốn nhìn xem bên cạnh ta có cao thủ hay không."

Lâm thúc không nói, loại chuyện này cần Khánh Văn tự quyết định.

Khánh Văn suy tư một lát rồi nói:

"Gọi điện thoại cho cậu ta, để hắn mang đội cảnh vệ tới trợ giúp. Ta cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ quặc."

Lâm thúc gật gật đầu:

"Đã gọi, hắn hiện đang trên đường tới."

"Vậy ta chờ trong xe.”

Khánh Văn nói.

Không có tiếng súng, đường phố bỗng nhiên an tĩnh có chút quỷ dị.

Người đi đường đã sớm chạy mất, chỉ còn lại hai đội xe yên lặng giằng co trên đường.

Trong xe Cơ Giới thần giáo, tài phán trưởng nói:

"Có vấn đề."

"Hở?”

Người trẻ tuổi ngồi ở tay lái phụ nghi hoặc.

"Nếu như đội xe phía sau phụ trách giáp công chúng ta, tại sao họ không xuống xe phản kích, tại sao tay súng kia phải nổ súng với họ?”

Tài phán trưởng nói tiếp:

"Ta hiểu rồi, có người sắp xếp sự trùng hợp này, muốn gây nên mâu thuẫn giữa Cơ Giới thần giáo và Khánh thị! Lưu Lâm, ngươi đi thương lượng với đội xe phía sau một chút, nếu như là hiểu lầm liền làm rõ."

Người trẻ tuổi ngồi ở tay lái phụ sửng sốt, lúc này ai mẹ nó muốn xuống xe chịu chết hả, ai biết đội xe phía sau rốt cuộc có phải đến tập kích họ không?

Dù thật sự không phải, vậy ngộ nhỡ người tập kích họ còn chưa đi thì sao?

Tài phán trưởng thấy Lưu Lâm không nguyện ý động đậy, liền lạnh lùng nói:

"Cút xuống mau."

Lưu Lâm bất đắc dĩ xuống xe, hắn giơ hai tay lên cao đi về hướng đội xe Khánh thị:

"Đừng nổ súng….."

Ánh mắt mọi người đều bị hắn hấp dẫn.

Nhưng mà Lưu Lâm cũng không đi đến đội xe Khánh thị bên kia mà bỏ xe xoay người chạy.

Lúc chạy, hắn còn trông thấy người vừa mới té lầu, lúc này giống như không có việc gì đứng trong bóng tối bên đường, hiếu kỳ đánh giá mình.