Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1194: Hòa Nhau




Khánh Trần cảm thấy rất kỳ quái, có phải thủ lĩnh ảnh tử đã nói gì đó không, nếu không thì sao đối phương lại nhanh chóng quyết định kí hợp đồng với đoàn làm phim này như vậy?

Hơn nữa, số tiền nàng phải bỏ ra để đầu tư cho bộ phim này đâu phải con số nhỏ.

"Khụ khụ, ta quên mất.”

Khánh Trần nói.

Hắn không thể làm hỏng quy củ được, nếu trước đây thủ lĩnh ảnh tử đã cho qua chuyện hắn giả mạo đối phương.

Thì bây giờ hắn tiết lộ chuyện đối phương giả mạo hắn được...

Tống Niểu Niểu nói:

"Lần này ta đến đây để trả ơn ngươi, tính ra lần trước ta còn chưa chính thức nói lời cảm ơn. Cho nên, sau lần này, chúng ta coi như hòa nhau."

"Hòa nhau hòa nhau.”

Thật ra trước đây Khánh Trần cũng không cần đối phương trả ơn, chẳng qua vì thủ lĩnh ảnh tử giả mạo hắn nên mọi chuyện mới thành ra như vậy, nếu chuyện này đã thành như vậy thì cứ cho nó qua đi, hắn nghĩ một lúc rồi nói:

"Ta muốn đi vệ sinh, ngươi có muốn đi cùng không?"

Tống Niểu Niểu vừa quay người về phía khu trại vừa nói:

"Ngươi đi đi, ta không đi đâu...Đúng rồi, ngươi không cần trốn ta nữa đâu, yên tâm, ta sẽ giả vờ như không quen biết ngươi."

Khánh Trần lập tức đi vào sâu trong rừng cây, sau khi đi được khoảng 100 mét, hắn đã thấy Ương Ương đang vui vẻ đứng tựa vào một thân cây:

"Được đấy, Khánh Trần, không ngờ ra tận hoang dã rồi mà ngươi vẫn gặp được kỳ ngộ?"

"Cái gì mà kỳ ngộ chứ.”

Khánh Trần dở khóc dở cười:

"Đi thôi."

"Ừ, ngươi chỉ hướng đi.”

Ương Ương vừa lôi Khánh Trần lên trời vừa nói.

Đêm nay họ sẽ quay về thành phố số 10.

Bây giờ có hơn 100 người của đoàn làm phim làm chứng cho hắn ở đây, làm gì có ai có thể ngờ được một người đang ở trên hoang dã như hắn sẽ xuất hiện ở thành phố số 10 chứ?

Thứ Khánh Trần muốn chính là như vậy.

Trong khi mọi người đều nghĩ hắn đã rời khỏi thành phố số 10, hắn sẽ quay lại đó gây sự, đến lúc đó ai dám nói người gây sự là hắn đây!

Giáo Đình của Cơ Giới thần giáo ở miền Bắc.

Một đội xe từ phương Bắc lái thẳng một đường về hướng thành thị số 10 ở Trung Nguyên, 12 giờ đêm rốt cuộc cũng đến bên ngoài thành phố, từ xa nhìn thấy cảnh sắc đô thị.

Trong xe là một bầu không khí nghiêm túc, biểu tình của tất cả mọi người như bao phủ một tầng mây đen.

Cơ Giới thần giáo ở Trung Nguyên liên tiếp gặp vấn đề, đã khiến Giáo Hoàng cực kỳ không vui, đầu tiên là Hồng Y giáo chủ ở thành phố 18 bị người ta bắt đi.

Ngay sau đó lại là nhiều tên Hồng Y chấp sự ở thành phố số 10, bị tình báo khu 1 bắt bỏ vào ngục giam bí mật.

Việc này khiến Cơ Giới thần giáo đã đánh hơi được mùi nguy hiểm.

Giáo Hoàng suy đoán, rất có thể họ đã đắc tội một vị đại nhân vật nào đó của tập đoàn tư bản, cho nên đối phương muốn tiêu diệt toàn bộ Cơ giới thần giáo.

Kỳ thật Cơ Giới thần giáo cũng hiểu, đối với tập đoàn tư bản mà nói họ giống như là một công cụ, lúc cần dùng dĩ nhiên là ủng hộ đủ kiểu, lúc không cần nữa thì tùy ý vứt bỏ.

Bây giờ thanh thế Cơ Giới thần giáo ngày càng lớn, cũng bắt đầu không nghe lời, nói không chừng chính là các đại nhân vật của tập đoàn tư bản nào đó ngứa mắt bọn họ.

Nếu không phải thì sao Hội Phụ Huynh có thể phát triển thần tốc như vậy.

Nếu không phải vậy thì làm sao tình báo khu 1 dám tận diệt Hồng Y chấp sự ở thành phố số 10?

Có lẽ, Hội Phụ Huynh chính là vật thay thế Cơ Giới thần giáo, tập đoàn tư bản đã tìm được một tổ chức nghe lời hơn giúp mình vơ vét của cải và khống chế dân chúng.

Đương nhiên, Cơ Giới thần giáo không biết, mặc dù phía sau chuyện này quả thực có sự ngầm đồng ý của tập đoàn tư bản, nhưng bây giờ mọi người đang chú ý đến nội chiến liên bang, căn bản không rảnh đi quản bọn họ.

Tất cả mọi việc phát sinh, kỳ thật ngay cả các vị gia chủ cũng rất bất ngờ….

Trong chiếc xe xa hoa nhất, một người trung niên nói:

"Đám thành viên Hội Phụ Huynh bị bắt đã mở miệng chưa?"

Sau khi tổng bộ ở thành phố số 18 bị tập kích, Cơ Giới thần giáo cũng bắt được mười mấy tên thành viên Hội Phụ Huynh, đều bại lộ thân phận trong khi hành động.

Một người thanh niên ngồi kế bên tài xế thấp giọng nói:

"Chỉ có ba tên mở miệng, còn lại vẫn chưa....Những thành viên Hội Phụ Huynh này còn gai góc hơn chúng ta tưởng tượng, dù thẩm vấn như thế nào, họ cũng chỉ lặp lại một câu nói khó hiểu."

"Câu gì?"

Người trung niên cau mày nói.

"Nguyện cho thanh niên toàn liên bang đều có thể thoát khỏi sự lạnh lùng, vững bước tiến lên, không cần cam chịu theo lời người khác. Có thể làm thì cứ làm, có thể lên tiếng thì lên tiếng. Dù chỉ còn một chút hơi ấm, một chút ánh sáng, cũng có thể như đom đóm phát sáng trong bóng đêm, không cần chờ đợi lửa đuốc...."