Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 118: Đều Là Người Du Hành Thời Gian




Cho nên, Lưu Đức Trụ mới có thể nói hoàn thành giao dịch lần thứ nhất, cái gọi là giao dịch, chính là cứu mình một mạng.

Trong chốc lát, hình tượng của Lưu Đức Trụ vừa thần bí lại cao lớn.

Làm sao đối phương biết mình gặp nguy hiểm, lại điều động Côn Luân như thế nào? Hắn nghĩ mãi mà không rõ.

Hồ Tiểu Ngưu ngẫm nghĩ rồi gửi biên lai cho Lưu Đức Trụ:

"Cảm ơn, lần này hợp tác cực kì vui vẻ, lần đầu giao dịch ta sẽ thanh toán gấp đôi giá tiền.”

Lưu Đức Trụ đầu bên kia điện thoại nhìn thấy tin nhắn, trong nháy mắt vui mừng quá đỗi.

Đây là bạn bè hợp tác thần tiên gì vậy, nói cho gấp đôi liền cho gấp đôi, chẳng lẽ đây chính là thế giới của người có tiền sao.

Hơn nữa, lần này hẳn là hắn có thể thần không biết quỷ không hay giấu đi một cây vàng thỏi nhỉ?

Lúc này, Lộ Viễn đột nhiên hỏi Hồ Tiểu Ngưu:

"Đúng rồi, sao các ngươi lại bị bắt, mới đầu ta còn cho rằng người bị côn đồ bắt chính là Giang Tuyết, Lý Đồng Vân, kết quả mở bao tải ra mới phát hiện không phải, trước đó cũng chưa từng thấy qua các ngươi.”

Đây chính là một trong những điều Lộ Viễn cảm thấy khó hiểu.

Lưu Đức Trụ vô duyên vô cớ đến khu dân cư đường số 4 ngồi xổm, giống như là đang chờ côn đồ vậy.

Tài xế xe taxi mà Lưu Đức Trụ ngồi đến cơ quan hành chính là người Côn Luân, chính là Tiểu Ưng về sau gặp phải côn đồ.

Khi đó Tiểu Ưng từng thăm dò hỏi Lưu Đức Trụ tới làm gì, Lưu Đức Trụ nói đến lấy vàng thỏi.

Sau đó phát hiện, hiện trường vụ án ở ngay trong nhà Giang Tuyết, nhưng Giang Tuyết và Lý Đồng Vân không có nhà, mà lại có bốn người Hồ Tiểu Ngưu.

Từ đầu đến cuối trận chiến, có quá nhiều điểm đáng ngờ.

Hồ Tiểu Ngưu giải thích:

"Chúng ta là người mới chuyển đến tầng 1 và 2, là học sinh của trường ngoại ngữ Lạc thành, hôm nay muốn đến thăm hàng xóm nhà 201, không nghĩ tới vừa vặn gặp phải côn đồ ở bên trong, liền bị bắt.”

"Các ngươi không phải là người du hành thời gian?"

Lộ Viễn nghi hoặc:

"Thật sự chỉ là trùng hợp?”

"Ừm, là trùng hợp."

Hồ Tiểu Ngưu gật đầu.

Lộ Viễn cười không nói gì.

Lúc này, một thành viên Côn Luân từ bên ngoài đi tới, hắn cầm một chồng tư liệu đưa cho Lộ Viễn, nói:

"Tìm ra Giang Tuyết rồi, sau khi nàng và con gái nhận được thông báo thì ở trong nhà bạn, lúc trước đã gửi tin cho ngài, nhưng ngài không trả lời.”

Lộ Viễn sửng sốt:

"Ta chưa nhận được tin nhắn mà?”

Thành viên Côn Luân dừng một chút:

"Đội trưởng Lộ, điện thoại của ngài hết tiền...”

Lộ Viễn nói thầm một tiếng xúi quẩy:

"Đen đủi, tiền lương mỗi ngày chỉ có xíu, ngay cả tiền điện thoại cũng sắp không đóng nổi. Cũng không biết lần này có tính là tai nạn lao động không? Hẳn là có nhỉ!”

Hồ Tiểu Ngưu ở một bên chần chờ một chút, hắn không nghĩ tới tiền lương của thành viên Côn Luân cũng không cao.

Phải biết đó là một bộ môn phải đối phó với những chuyện kì lạ, nguy hiểm cực cao, nếu tiền lương thấp thì ai còn đồng ý bán mạng chứ?

Có thuốc biến đổi gen và năng lực siêu phàm, tự mình tùy tiện làm vài chuyện, coi như làm vệ sĩ cho nhà giàu, một năm cũng sẽ có một triệu tệ tiền lương làm cơ sở.

Đây không phải là thời đại có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ sao.

Hồ Tiểu Ngưu nghĩ rồi nghiêm túc nói:

"Nếu như có thể, ta đồng ý lấy danh nghĩa cá nhân quyên tặng cho Côn Luân...”

"Dừng lại."

Lộ Viễn ngắt lời Hồ Tiểu Ngưu:

“Nếu ngươi quyên tặng, ngược lại lúc ngươi và một người dân bình thường đồng thời gặp nguy hiểm, ta phải cứu ai trước? Khi đó ta chỉ có thể cứu người gần nhất đúng không? Nhưng nếu như lúc ấy ngươi thật sự cách ta gần nhất, tính công chính của Côn Luân chúng ta sẽ bị người ta nghi ngờ... Đây không phải là lời ta nói, là ông chủ của chúng ta nói. Yên tâm, ông chủ Trịnh của chúng ta rất lợi hại, tự hắn sẽ làm ra tiền.”

Lộ Viễn nói xong liền mở tài liệu ra, bên trong rõ ràng là thông tin thân phận của đám người Hồ Tiểu Ngưu.

Thành viên Côn Luân cúi người xuống, để sát vào tai hắn thấp giọng nói:

"Cha hắn là... chuyển trường đến trong lớp Lưu Đức Trụ...”

Lộ Viễn giật mình, khó trách vừa mở miệng chính là đưa tiền, hoá ra là có tiền như vậy!

Hắn bỗng nhiên quay đầu hỏi thẳng:

"Hồ Tiểu Ngưu, ngươi đồng ý cho Lưu Đức Trụ mấy cây vàng thỏi, bao nhiêu gram?”

Hồ Tiểu Ngưu giật mình, lúc này Lộ Viễn đang nhìn chằm chằm hắn, giống như biết tất cả mọi chuyện vậy.

Hắn chần chờ hai giây:

"Một trăm gram vàng thỏi, lần này cho hai cây.”

Trong lòng Lộ Viễn tự nhủ cái này đúng, Hồ Tiểu Ngưu chính là người mua của Lưu Đức Trụ.

Đối phương có tiền có thế, tìm Lưu Đức Trụ mua sắm tài nguyên thế giới bên trong cũng là hợp tình lý.

Hắn nói với thành viên Côn Luân:

"Đăng ký bốn người bọn họ cho ta, có người nào tính người đó, tất cả đều là người du hành thời gian, không sai được.”

Vào lúc này, Lộ Viễn cảm thấy mình đã biết được sự thật.