Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1179: Trò Chuyện Với Ảnh Tử 1




"Tấm bản đồ này, là lộ tuyến và bảng giờ giấc tàu chạy của vật cấm kỵ ACE-012 Đoàn Tàu Hơi Nước."

"Đồng tiền vàng kia, lúc tuổi ta còn trẻ đã mang trên người."

"Đoàn Tàu Hơi Nước mỗi hai mươi bảy ngày sẽ đi một vòng liên bang, đường đi của nó không liên quan đến hành khách, mặc kệ người ngồi trên xe là ai, nó đều dựa theo mục tiêu của mình, đi đến cánh đồng bát ngát gió, xuyên qua bình nguyên Lôi Khâu, vượt qua Vân Vụ Chi Trạch. Nó sẽ đi đến núi tuyết xa nhất, tới thảo nguyên phương Bắc, cũng đi xem biển phương Nam."

"Lúc còn trẻ ta đã rất hâm mộ nó, nó thật là tự do, có thể đi đến nơi mình muốn đi."

"Cho nên từ khi đó ta đã chuẩn bị một đồng vàng mang trên người, nghĩ rằng nếu có một ngày ta có thể trùng hợp gặp phải nó ở vùng hoang dã, vậy ta sẽ dùng thời gian 27 ngày, theo nó đi vòng quanh liên bang một lần, làm một người lãng mạn như các Kỵ Sĩ. Để những kẻ luôn đuổi sau mông ta, muốn ta làm việc đều gấp đến phát cáu. Ha ha."

"Chuẩn bị hành lý, có đồ ăn và nước uống thiết yếu trong 27 ngày, còn có quần áo để thay, cùng vật cấm kỵ hoàn thành một chuyến lữ hành."

"Có lẽ trên đường đi, sẽ có những người khác lên xe, lại xuống xe. Người đó có thể là tù phạm đang lẩn trốn, cũng có thể là thiên kim tiểu thư nhà giàu đào hôn, cũng có thể là lữ khách giống ta."

"Có lẽ trên đường đi gió nhẹ từ ngoài cửa sổ xe thổi tới, ta nhìn cảnh sắc lùi lại đằng sau. Nếu có người của gia tộc gọi điện thoại vệ tinh cho ta, ta liền chững chạc đàng hoàng nói với họ, ta đang trò chuyện với thế giới này, đừng quấy rầy ta."

"Nhưng mà, ta không có tư cách bốc đồng."

"Cho nên từ đầu đến cuối ta vẫn không có cơ hội dùng đồng tiền vàng này."

"Bây giờ ta để nó lại cho ngươi."

Thư đến đây đột ngột dừng lại.

Lúc này, Khánh Trần hoàn toàn hiểu được hàm nghĩa chân chính trong câu "Nếu quay lại thời niên thiếu lần nữa, hãy cho ta một đồng tiền vàng và một cơn gió".

Hoá ra, nguyện vọng lớn nhất thuở thiếu thời của lão gia tử tại chính là được một lần cưỡi trên đoàn tàu hơi nước, đi du ngoạn liên bang một lần.

Mà một lượng vàng này, chính là vé xe dẫn đến tự do của Lý Tu Duệ thời trẻ.

Khánh Trần lặng yên lau khóe mắt, sau khi ghi tạc toàn bộ nội dung tấm bản đồ kia trong đầu liền đốt trụi.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.

Khánh Trần nhíu mày, lúc này ai sẽ đến tìm mình.

Hắn liếc nhìn thiết bị giám sát ngoài cửa, rõ ràng là Ảnh tử...

Chỉ một đêm mà mình giả mạo đối phương nhiều lần, sau khi đối phương cảnh cáo, lại giả mạo thêm nhiều lần nữa.

Ảnh tử rõ ràng là đến hỏi tội.

Khánh Trần nín thở, giả bộ như không ở nhà...

Nhưng hắn có thể xác định, điều kiện sử dụng Ám Ảnh Chi Môn chính là chỉ có thể đến nơi ký chủ đã từng đi qua.

Lại nghe Ảnh tử ở ngoài cửa cười lạnh nói:

"Mở cửa, có gan mặc kệ lời cảnh cáo tiếp tục giả mạo ta, lại không có gan mở cửa à? Nếu ngươi để ta tự mở ra cánh cửa này thì ngươi chờ chết đi."

Khánh Trần yên lặng đi qua mở cửa, tươi cười tiếp đón:

"Ảnh tử tiên sinh, không phải mấy giờ trước chúng ta đã gặp mặt sao, tại sao lại tới."

Ảnh tử liếc hắn, lại nhìn tro bụi trong phòng:

"Tranh thủ thời gian quét sạch sẽ đi, nhìn thấy là ngứa mắt."

Cũng giống như nói Khánh Trần, bây giờ hắn thấy Khánh Trần là ngứa mắt.

Ảnh tử đứng bên cửa sổ nói:

"Ngươi có biết, ngoại trừ tán gẫu với ngươi và Khánh Vô ra, ta chỉ gặp những người du hành khác một lần, lúc tuyên bố nhiệm vụ đều để Khánh Dã đi. Khi hắn tuyên bố nhiệm vụ còn phải mang theo con dấu điện tử của ta, mới chân chính được coi là 'Lệnh từ Ảnh tử'?"

Ảnh tử nói tiếp:

"Sau khi ngươi giả mạo ta, mỗi người hậu tuyển đều cảm thấy cổ quái, lại không dám hỏi trực tiếp, kết quả là hơn nửa đêm ta chuẩn bị đi ngủ, liên tiếp mấy tộc trưởng của họ gọi điện thoại tới, cả đám nói bóng nói gió hỏi đã xảy ra chuyện gì."

Những người dự bị Ảnh tử cũng không ngốc, nếu họ cảm thấy có nghi hoặc, đương nhiên sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp để xác nhận sự thực với Ảnh tử.

Nhưng mà trong âm mưu không tinh diệu này, chỗ dựa đáng giá duy nhất của Khánh Trần, không phải kỹ xảo là của hắn, cũng không phải việc hắn hiểu rõ phương thức nói chuyện của Ảnh tử, mà là bản thân Ảnh tử.

Sau khi những người dự bị có nghi ngờ trong lòng sẽ đi tìm Ảnh tử xác nhận, mà Ảnh tử, sẽ giúp Khánh Trần vá lại lỗ hổng đó.

Khánh Trần vui vẻ hiếu kỳ nói:

"Ngài nói sao với họ?"

"Còn có thể nói thế nào?"

Ảnh tử tức giận nói:

"Ta hỏi lại, làm sao, có phải lời ta nói không dùng được nữa đúng không?"

Ảnh tử nói tiếp:

"Không phải Khánh Nhất là người của ngươi sao, ngay cả hắn ngươi cũng lừa, ngươi có còn là người không?"