Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1178: Anh Trai Của Nhất




Mặc dù hắn vẫn không biết anh trai Nhất rốt cuộc là ai, nhưng đối phương là nhân vật đã là sống hơn ngàn năm, dùng hình thái hoàn toàn giả lập chứng kiến hơn một ngàn năm lịch sử trong liên bang.

Việc loại người này cần phải làm, đều là chuyện cực kỳ mấu chốt.

Ví dụ như ở trong internet, giết tất cả con người dùng kỹ thuật tiếp nhận tế bào thần kinh hòng sống bất tử, cơ hồ dùng sức một mình mình cải biến hình thái sinh hoạt của toàn nhân loại.

Nếu như không có hắn săn giết những ý thức kia, lúc này thế giới trong có thể sẽ càng thêm rực rỡ sắc màu, sau khi chết tất cả mọi người đều có khả năng dùng một loại phương thức khác tiếp tục sống sót.

Loại hành vi này cũng ảnh hưởng đến Cơ Giới thần giáo.

Trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng của người khác, Cơ Giới thần giáo đều có thể tải ý thức lên.

Nhưng Cơ Giới thần giáo ở thế giới trong, chỉ có thể tưởng tượng...

Khánh Trần hiếu kỳ hỏi:

"Đúng rồi, ngươi đã hỏi anh ngươi, tại sao muốn giết những kẻ tải ý thức lên chưa?"

Nhất nói:

"Vì hắn cảm thấy, không ai có thể chịu đựng được cảm giác chán ghét mà cuộc sống trường sinh mang tới, có lẽ một số ít người có thể, nhưng nếu xuất hiện một số lượng lớn thì một mặt sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của ta, ngộ nhỡ ý thức của mấy trăm ngàn người bị người nào đó cố ý tập hợp lại một chỗ, sẽ có chuyện rất phiền phức phát sinh. Một nguyên nhân khác là sẽ có rất nhiều người sinh ra khuynh hướng tự hủy trong internet."

Khánh Trần hiểu, một mặt là bảo vệ em gái, một mặt khác là bảo vệ thế giới.

Vậy người này cũng rất đáng mặt làm anh...

Kiểu anh trai này đột nhiên thức tỉnh, sẽ làm chuyện gì đây?

"Vậy anh trai của ngươi hiện đang làm gì?"

Khánh Trần hỏi.

"Ặc, ra đường biểu diễn ảo thuật."

Nhất trả lời:

"Đấy là sở thích của hắn."

"Chờ chút?! Biểu diễn ảo thuật?"

Khánh Trần sửng sốt:

"Hắn có thân thể của riêng mình?"

Nhất không có trả lời, có vẻ cũng không muốn nhiều lời.

Khánh Trần ngẫm nghĩ:

"Sau khi ta trở về sẽ chuyển tiền thế giới ngoài cho ngươi. Đúng rồi, ngươi giúp Nam Canh Thần, cũng có thu lệ phí phải không?"

"Chuyện này ngươi đừng quản."

Nhất nói:

"Ở thế giới ngoài, ta muốn tích lũy ít tiền cũng không dễ dàng!"

"Được rồi. "

Khánh Trần than nhẹ, người ta vặt lông Nhất, Nhất lại đi vặt lông Nam Canh Thần, chuyện này không thể nói lý được.

"Anh trai ngươi biết chuyện người du hành chứ?"

Khánh Trần hỏi:

"Đối với chuyện này, hắn thấy thế nào?"

Khánh Trần muốn thông qua nhận định của sự tồn tại thần bí này để tìm hiểu bí ẩn phía sau sự kiện xuyên qua.

Nhưng mà Nhất lại nói:

"Hắn đã sớm biết rồi, không có nhận định gì."

"Hử?"

Khánh Trần sửng sốt:

"Đã sớm biết?"

Khánh Trần đột nhiên cảm giác được, câu "Đã sớm biết" này có khả năng không phải ý nói mấy tháng gần đây, mà đã biết từ rất lâu trước đó.

Thậm chí trước khi sự kiện xuyên qua phát sinh?

"Sớm cỡ nào vậy?"

Khánh Trần truy vấn.

Nhưng Nhất cũng không trả lời nữa.

Khánh Trần đi vào cao ốc khu số ba, đây là căn hộ mà lão gia tử Lý thị để lại cho hắn.

Tầng 122.

Lúc đi thang máy Khánh Trần còn lo lắng, liệu có gặp Tống Niểu Niểu lần nữa hay không.

Hắn biết Tống Niểu Niểu dọn khỏi cao ốc Utopia rồi, vì lúc thám tử PCA phá án đã tiết lộ tin tức của vụ án, dẫn đến truyền thông biết chỗ ở của nữ minh tinh này.

Cho nên, từ khi đó Khánh Trần liền bắt đầu lo lắng, liệu vị nữ minh tinh này có chuyển đến khu số ba không...

May là không có.

Khánh Trần bấm mật mã, mở cửa phòng.

Gian phòng kia không tính là quá lớn, cũng không có kho súng gì đó, chỉ bình thường giống như di sản của một vị trưởng bối tặng cho vãn bối, không có gì đặc biệt.

Trong phòng phủ bụi, duy chỉ có ba món đồ hấp dẫn ánh mắt Khánh Trần.

Đó là một tấm bản đồ mở sẵn trên bàn, một đồng vàng không lớn không nhỏ và một phong thư.

Khánh Trần hiếu kỳ cầm lấy bản đồ, thổi một hơi, tro bụi liền tản ra.

Đây là một tấm bản đồ liên bang, phía trên có người dùng bút màu đỏ, vẽ ra từng tuyến đường, ở giữa các tuyến đường còn có những chấm tròn, phía trên ghi chú chuẩn xác ngày và thời gian.

Khánh Trần biết đây là đồ vật lão gia tử cố ý để lại cho mình, nhưng hắn còn chưa biết đây rốt cuộc là cái gì.

Hắn lại cầm lấy đồng tiền vàng kia, cầm ở trong tay liền biết đồng vàng nặng chừng 50 gram, tầm một lạng vàng.

Khánh Trần vốn tưởng đây là vật cấm kỵ, nhưng nhanh chóng phát hiện là không phải.

Cuối cùng, Khánh Trần mới mở ra lá thư ra.

"Đi cũng đi rồi, còn để lại thư làm gì."

Khánh Trần không muốn mở phong thư này ra lắm, vì sẽ nhớ đến lần ly biệt dưới ánh tịch dương kia.

Trong thư, là lời cáo biệt lão gia tử tự tay viết.

"Thằng nhóc, khi ngươi thấy phong thư này, ta cũng đã đến Thanh Sơn Tuyệt Bích rồi, từ nay về sau ngươi ta khó lòng gặp mặt, ngươi vẫn chạy về hướng mặt trời, mà ta đã hóa thành bụi đất."