Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1169: Phụ Huynh Là AI?!




Hồng Y giáo chủ:

“…”

Cứu rỗi bản thân cái quằn què ấy!

Ông đây là Hồng Y giáo chủ cao quý ở Cơ Giới thần giáo, đến hội Phụ Huynh các ngươi lại chỉ có thể bắt đầu từ Người Nhà màu trắng hay sao?”

Tần Thư Lễ nuốt nước bọt:

“Này, ta mạo muội hỏi một câu, các ngươi là người của La Vạn Nhai hả?”

Một Người Nhà màu tím chịu trách nhiệm lái xe cười nói:

“Đúng vậy, ngươi yên tâm đi, đã đón được ngươi rồi thì sẽ không có nguy hiểm gì đâu. Thân phận của ngươi rất mẫn cảm, chúng ta tiến hành huấn luyện ngươi xong, không chừng ngươi còn có thể quay trở lại Cơ Giới thần giáo để làm nội ứng. Đúng rồi, Người Nhà màu đen mới dặn dò lần này ngươi lập được công lớn, đặc biệt thăng chức cho ngươi thành Người Nhà màu lam, trong thời gian ngắn ngủi đã vượt qua màu trắng và màu xanh, có thể nói ngươi là người cất bước cao nhất ở chỗ chúng ta đó.”

“Vậy à!”

Tần Thư Lễ cảm thấy khá bất ngờ, thậm chí hắn không biết mình có nên nói cảm ơn hay không.

Lúc này, có một Người Nhà màu vàng nói:

“Đúng rồi, Người Nhà màu đen còn gửi một phần tài liệu tới, yêu cầu chúng ta học tập, xong khi học xong thì có thể được quán đỉnh.”

Ánh mắt tất cả Người Nhà trong xe sáng ngời:

“Phải học gì vậy?”

Hồng Y giáo chủ im lặng, không còn tức giận chửi rủa nữa.

E rằng đây là cơ hội tốt nhất để hắn thám thính bí mật của hội Phụ Huynh, cho dù chính hắn cũng không biết mình nghe ngóng được có tác dụng gì không.

Người Nhà màu vàng dùng điện thoại di động, mở tài liệu La Vạn Nhai gửi tới lên, yên lặng đọc một lúc.

Chỉ thấy từ khi hắn bắt đầu đọc tài liệu, ban đầu tỏ vẻ nghi ngờ, dần dần lại đổi sang vẻ hưng phấn.

Người Nhà màu vàng không kìm được mà đọc thành tiếng:

“Tri thức thay đổi vận mệnh…”

“Trên thế giới này, nghề nghiệp cao quý nhất chính là công nhân…”

“Mong rằng thanh niên Liên Bang vượt qua nỗi tuyệt vọng, có chí tiến thủ, chớ có nghe theo những lời của đám người cam chịu tự sa ngã. Người có thể làm việc thì hãy làm việc, người giỏi nói chuyện thì hãy lên tiếng. Có một phần năng lượng thì hãy tỏa ra một phấn ánh sáng, cho dù làm đom đóm thì cũng có thể tỏa sáng ở trong bóng đêm, không cần ánh lửa từ bó đuốc.

Nếu như sau đó không có ánh lửa từ bó đuốc: Vậy ta chính là ánh sáng duy nhất. Nếu như có đuốc lửa, mặt trời mọc, vậy chúng ta có thể thoải mái mà biến mất. Chẳng những không hề bất bình chút nào, hơn nữa còn vui vẻ ngợi ca đuốc lửa hay ánh mặt trời kia, bởi vì nó soi sáng nhân loại, và ta cũng ở bên trong đó.”

*Chú thích: Đoạn văn trên được trích ra từ tác phẩm Gió Lòng của nhà văn Lỗ Tấn, mình chỉ dịch sơ qua theo ý hiểu của bản thân.

Trong xe im lặng hồi lâu, Người Nhà màu tím lái xe hỏi:

“Đây là tài liệu Người Nhà màu đen bảo chúng ta học hay sao?”

“Không phải.”

Người Nhà màu vàng nói:

“Người Nhà màu đen nói đây là tài liệu Phụ Huynh bảo chúng ta học.”

“Phụ Huynh?”

“Phụ Huynh?!”

Tần Thư Lễ đột nhiên phát hiện các Người Nhà ở trong xe đột nhiên tỏ thái độ trang nghiêm, thành kính.

“Phụ Huynh là ai?”

Trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc.

Hồng Y giáo chủ cũng cảm thấy nghi hoặc như hắn.

Tư liệu mà những thành viên của Hội Phụ Huynh vừa đọc chính là những gì Khánh Trần và Ương Ương mất mấy ngày để soạn thảo sau khi về đến Lạc thành.

Tất cả những thông tin có trong bản tư liệu này đủ để tất cả người nhà đọc trong mấy ngày.

Khánh Trần đang ngồi trong phòng làm việc thì nhận được tin nhắn của La Vạn Nhai….

Nội dung tin nhắn khiến hắn vô cùng kinh ngạc, La Vạn Nhai vừa nhắn cho hắn, Hội Phụ Huynh đã bắt sống được Hồng Y giáo chủ.

Bên dưới tin tức này còn là một dòng chữ nhỏ, Tần Thư Lễ đã trở thành người nhà.

Nếu một ngày nào đó Tần Thư Lễ phải đi gặp mình mà bị người khác hỏi đi đâu, nếu hắn nói "Đi gặp phụ huynh" thì không biết mọi chuyện sẽ như thế nào nhỉ....

Cho nên tốt nhất họ không gặp nhau thì hơn.

Khánh Trần lại nghĩ, bình thường cứ đến giờ này nếu Khánh Chuẩn thấy đền phòng làm việc của hắn vẫn sáng thì chắc chắn đối phương sẽ đi mua bữa khuya mang đến cho hắn, nhưng hôm nay hắn đợi mãi mà vẫn không thấy đối phương đâu.

Lúc này, dù trời đã rất khuya nhưng trang viên Ngân Hạnh vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Cũng như trang viên Bán Sơn của Lý thị ở thành phố số 18, trang viên Ngân Hạnh cũng là nơi tập trung và phân phối tất cả quyền lực trong Khánh thị.

Vì địa hình ở thành phố số 5 không bằng phẳng như những thành phố khác trong liên bang mà tọa lạc trên một vùng đất khá nhấp nhô, đồi núi trập trùng nên người ta gọi nó là Sơn Thành, ở giữa thành phố có một con sông thẳng tắp, tất cả những kiến trúc lớn trong thành phố đều được xây dựng ở hai bên bờ sông…

---

Tối nay sẽ lên thêm 5 chương nữa. Mọi người đừng quên ĐỀ CỬ ủng hộ mình và Khánh Trần nhé!