Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 116: Chủng Loại Thuốc Biến Đổi Gen




Sau đó liền nhảy lên một cái.

Tiếng động cơ nổ như sấm vang lên ở cuối con đường nhỏ, một chiếc xe taxi bỗng nhiên xuất hiện, Tiểu Ưng ngồi trong xe đạp chân ga đến mức mạnh nhất.

Phần đuôi xe taxi còn bởi vì quán tính mà rung lắc, Lộ Viễn giương nanh múa vuốt nhào về phía côn đồ ở trên bầu trời, nếu như dừng thời gian bây giờ lại, nhất định sẽ có ý nghĩa kỷ niệm.

Giống như là một đoạn phim ngắn nhiệt huyết trong đời.

Một giây sau, xe taxi đâm mạnh vào đầu xe thương vụ màu đen, Tiểu Ưng đập đầu vào trên tay lái ngất đi.

Tên côn đồ cầm súng kia sửng sốt một chút.

Đến khi hắn lại quay đầu, đã thấy cơ thể đang nhảy lên của Lộ Viễn gần ngay trước mắt, đập vào người mình giống như đạn pháo!

Trước khi hôn mê, thậm chí hắn còn nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn.

Trên xe, có tên côn đồ muốn nhảy xuống xe hỗ trợ, kết quả lại bị Lộ Viễn bò dậy đạp mạnh một cú trở về.

Cơ thể tên côn đồ bị một cú đá này đạp trở về, đâm mạnh vào một bên khác trong xe.

Một giây sau, tất cả mọi người trong khu nhà đều nghe thấy được giọng nói tức giận của Lộ Viễn:

"Đánh hắn đi!”

...

Ở một chỗ mà mấy người Lộ Viễn không nhìn thấy, Khánh Trần vẫn luôn nhìn qua khe hở rèm cửa, yên lặng nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.

Hắn âm thầm suy nghĩ, hoá ra Lộ Viễn cũng là người siêu phàm, nhưng mà không có cách nào để xác định đối phương tiêm thuốc biến đổi gen, hay là người thức tỉnh, người thừa kế.

Nếu chỉ dựa vào dược tề cũng không cách nào xác định loại đối phương sử dụng.

Thuốc biến đổi gen có rất nhiều loại, ví dụ như trong nội bộ tập đoàn Lý thị có ba loại là FDE, FDD, FEE.

Mà loại Khánh Trần tìm cho Lưu Đức Trụ, có thể bộc phát sức bật và cơ bắp dưới chân với tiềm lực lớn nhất.

Có thể làm tăng sức bật của người ta lên mạnh hơn, chạy nhanh hơn.

Nói ngắn gọn là Khánh Trần biết, chỉ cần Lưu Đức Trụ bị bắt sẽ khai ra, cho nên để hắn chạy nhanh một chút, đừng để người ta bắt được.

Lúc này, hắn nhìn thấy thành viên Côn Luân vây quanh, cuối cùng khống chế được toàn bộ đám côn đồ.

Lộ Viễn bị thương, được xe cứu thương đón đi, Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân cũng được đưa đi theo.

Theo Khánh Trần quan sát, đám người Hồ Tiểu Ngưu cũng không có vết thương rõ ràng gì, có vẻ chỉ bị đánh ngất xỉu mà thôi.

Trong khu dân cư có không ít chỗ đã được chăng dây cảnh giới, có người chuyên nghiệp phụ trách kiểm tra tất cả ngõ ngách, nhìn xem có còn thuốc nổ mà côn đồ để lại hay không.

Đây là sự kiện phạm tội cực kỳ ác liệt xảy ra cùng lúc, có bốn kẻ tình nghi sa lưới, vẫn còn năm người không biết tung tích.

Chuyện này đủ để mấy người Khánh Trần nhận ra, tổ chức này gian xảo hơn họ tưởng.

Vượt xa người bình thường.

Mặc dù giá trị thể lực của đối phương khi đánh một mình cũng không cao, nhưng đối phương là tội phạm hành động theo tổ chức, có kế hoạch.

Đương nhiên, Khánh Trần nghi ngờ năm tên còn lại đang lẩn trốn bên trong số nhân viên, họ giá trị vũ lực tương đối cao.

Khánh Trần quay đầu nhìn Giang Tuyết và Lý Đồng Vân, cười nói:

"Được rồi, không sao, nhưng mà bây giờ chúng ta không thể đi ra ngoài, vẫn nên yên tâm ăn cơm đi.”

Giang Tuyết nhìn thiếu niên trước mặt:

"Cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, có lẽ ta và Tiểu Vân sẽ gặp chuyện không may... Ta đi hâm nóng đồ ăn trước.”

Lúc trước sau khi Giang Tuyết nấu cơm xong, ba người vẫn không dám ăn, đến mức bây giờ đã nguội lạnh.

Trong phòng khách, Lý Đồng Vân nhìn Khánh Trần, luôn cảm thấy anh trai này không giống với người khác lắm, cho dù là ở đâu khi nào, dường như đối phương đều có thể hóa mục nát thành thần kỳ.

"Khánh Trần ca, ngươi gọi Côn Luân tới kiểu gì thế?"

Lý Đồng Vân nháy mắt.

"Dùng đầu óc gọi tới."

Khánh Trần mỉm cười, hắn biết hôm nay có vẻ mình đã tiết lộ quá nhiều, có lẽ người ngoài không đoán được, nhưng Lý Đồng Vân đã sớm quen thuộc thì khác.

Nhưng hình như Khánh Trần không bài xích cô bé này lắm.

Hắn sờ đầu cô bé:

"Còn sợ không?”

"Một chút."

Lý Đồng Vân hỏi:

"Khánh Trần ca, ta biết ngươi không muốn bị người khác phát hiện, nhưng nếu ta gặp phải nguy hiểm ở thế giới trng, ngươi sẽ đến cứu ta sao?”

Khánh Trần ngẫm nghĩ rồi đáp:

"Sẽ.”

Lý Đồng Vân hài lòng gật đầu, nhưng ngay sau đó nàng lại nhỏ giọng nói thầm:

"Không để lộ thân phận cho người khác thì thôi, ngay cả ta cũng giấu giếm, quá đáng. Ta chỉ là một đứa trẻ, trẻ con có thể có ý đồ xấu gì được.”

Khánh Trần mỉm cười, không trả lời.

Thợ săn cao cấp luôn luôn xuất hiện với tư cách con mồi.

Từ sau khi thế giới bên trong mở ra, tất cả mọi người đều coi nguy hiểm là bạn.

Từ đầu đến cuối Khánh Trần luôn cho rằng, trước khi chưa thật sự mạnh mẽ, nguỵ trang mình nhỏ yếu một chút là không sai.

Đêm nay, nhất định Lý Đồng Vân và Giang Tuyết sẽ phát hiện ra điều kì lạ: Hắn gọi Côn Luân tới như thế nào?

Hai người này cũng không biết Lưu Đức Trụ đã từng tới hiện trường, Côn Luân cũng sẽ không tùy tiện nói bí mật này cho người khác biết.

Cho nên tạm thời Lý Đồng Vân vẫn không có cách nào xâu chuỗi mọi chuyện.

Nhưng nếu có một ngày đối phương phát hiện ra mắt xích Lưu Đức Trụ, cho dù nàng không đoán ra được sự thật cũng có thể tiếp cận gần với sự thật.

Giang Tuyết đứng trong phòng bếp, ngón tay vẫn hơi run rẩy.

Nếu như Lý Đồng Vân bỗng nhiên tắt ti vi.

Nếu như Khánh Trần không nhắc nhở Giang Tuyết tiếp tục xào rau.

Bọn họ sẽ xảy ra chuyện.

Giang Tuyết bưng đồ ăn đang nóng trở về, không biết vì sao, người dì dịu dàng này có vẻ cũng không sợ hãi lắm, trên mặt ngược lại tràn đầy ý cười:

"Ăn cơm ăn cơm, đáng tiếc hai ngươi còn nhỏ không thể uống rượu. Nếu không nên mở một chai rượu chúc mừng, Tiểu Trần quá lợi hại!”

Lý Đồng Vân góp vui nói:

"Khánh Trần ca đã không còn nhỏ, hắn có thể uống!”

Khánh Trần gắp một miếng rau, sắc mặt kì quái.

Giang Tuyết nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, vội vàng gắp một quả trứng gà bỏ vào trong miệng, kết quả một giây sau liền biết có chuyện gì xảy ra.

Lúc nấu cơm quá sợ hãi, quên cho muối.

Nàng đỏ mặt nói không ra lời, Khánh Trần đuổi vội vàng nói:

"Lúc ấy sợ là bình thường, lúc ấy ta cũng sợ.”

Lý Đồng Vân ở một bên nhỏ giọng thì thầm:

"Ngươi sợ mới là lạ.”

Đồ ăn không hợp khẩu vị cũng không ảnh hưởng đến bầu không khí, ngược lại còn náo nhiệt hơn.