Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 115: Chạy Trốn




Thành viên Côn Luân chậm rãi tới gần toà nhà số 12, lại nghe thấy một tiếng kính vỡ vang lên từ trên tầng phía sau, người đàn ông nhìn Lộ Viễn đã không thay đổi sắc mặt quay người rời khỏi cửa sổ, không biết đi nơi nào.

Lộ Viễn biến sắc:

"Bọn họ muốn nhảy cửa sổ chạy trốn từ phía sau!”

Người vừa rồi xuất hiện, đúng là kẻ tình nghi đang lẩn trốn mà bọn họ muốn tìm!

Lộ Viễn đã từng đến nơi này, hắn biết tầng hai chính là nơi ở của Giang Tuyết!

Bọn họ bọc sườn từ hai bên ra sau toà nhà số 12, ngay lúc mấy người Lộ Viễn đi qua cầu thang.

Cuối ngã tư, ánh lửa bốc lên từ trong một cái thùng rác sắt.

Ầm một tiếng, Lộ Viễn chỉ kịp dùng cánh tay che lại hai chỗ nguy hiểm là cổ và đầu, đám người đã bị một trận sóng nhiệt không khí hất tung ra ngoài.

Tiếng nổ động trời vang lên, thùng rác sắt bị nổ chia năm xẻ bảy.

Đây là thuốc nổ tên côn đồ đã giấu lúc đến đây.

Bọn họ vụng trộm nhét nó vào trong thùng rác, dùng cái này làm kế sách kéo dài, sau đó mới lặng lẽ xâm nhập vào trong nhà Giang Tuyết.

Nếu như hành động bị phát hiện, bọn họ sẽ nổ tung cửa sau để thu hút sự chú ý, lại dẫn nổ thuốc nổ trên đường để tạo ra tổn thương và hỗn loạn.

Như thế, tất cả mọi người sẽ có đầy đủ thời gian ung dung rút lui.

Kế hoạch này rất chu đáo chặt chẽ, giống như có người đứng phía sau lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tất cả mọi việc, nắm hướng đi trong tay.

Lộ Viễn loạng choạng bò dậy từ dưới đất, hắn vỗ vỗ đầu hỏi đội viên bên cạnh:

"Có sao không?”

Các đội viên cũng bò dậy từ dưới đất:

"Chỉ có một đội viên bị miếng sắt đánh trúng vào đùi, những người khác không chịu tổn thương trực tiếp.”

Chắc hẳn tất cả đội viên đều chấn động não rất nhỏ, nhưng lúc này mọi người nào có để ý được nhiều như vậy.

"Mau đuổi theo."

Lộ Viễn nói:

"Nếu như thả đám người này đi, còn không biết có bao nhiêu người du hành thời gian gặp nạn!”

Tổ chức Côn Luân tiếp tục đuổi ra sau toà nhà, nhưng mà Lộ Viễn bỗng nhiên dừng bước:

"Không đúng!”

Hắn luôn cảm thấy hình như có chỗ nào xảy ra sự cố.

Những tên côn đồ này đến bắt cóc gười du hành thời gian, theo hắn biết, tay chân máy móc của côn đồ cũng không tính là cao cấp, hẳn là không chịu nổi lực va đập khi nhảy thẳng từ trên tầng hai xuống.

Có lẽ đám côn đồ có thể tự nhảy xuống được, nhưng nếu dẫn theo người thì tuyệt đối không được!

Lộ Viễn bỗng nhiên quay đầu, từ lúc tiếng cửa kính vỡ vụn ban đầu, người thần bí ở tầng hai cố ý để mình trông thấy rồi quay người rời đi, thuốc nổ trên đường đều chỉ để dẫn bọn họ rời khỏi cửa trước.

Một khi mọi người bị vụ nổ ảnh hưởng, đại não hỗn loạn, sẽ chỉ biết hành động theo mục tiêu ban đầu, mà không có thời gian suy nghĩ cẩn thận.

Cứ như vậy, tất cả mọi người đuổi theo ra phía sau toà nhà, đám côn đồ sẽ có thể nghênh ngang rời đi bằng cửa trước!

"Đi về cửa trước với ta, hành lang bên kia!"

Lộ Viễn gầm thét.

Một đội viên hỏi:

"Đội trưởng Lộ, không đuổi theo sao?”

"Bớt nói nhảm, Tiểu Ưng, ngươi đến chưa?”

Trong tai nghe có người nói:

"Sắp rồi sắp rồi!”

Lộ Viễn một lần nữa chạy như điên, hắn biết nếu như phán đoán sai lầm, vậy tương đương tự tay thả lưu manh từ cửa sổ rời đi.

Nhưng hắn tin tưởng mình phán đoán!

Lộ Viễn phi nước đại, hắn như đang bắt lấy một điểm quan trọng nhất trong cõi u minh, vừa đau đớn lại hưng phấn.

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện trên đùi mình đang đổ máu, bên trong cơ bắp còn ghim một miếng sắt nhỏ bé.

Hoá ra hắn cũng bị thương.

Nhưng so sánh với việc bắt được tội phạm mà nói, đau đớn lúc này cũng không còn quan trọng.

Khi hắn ngoặt về phía trước cửa, vừa lúc trông thấy một chiếc xe thương vụ đang chậm rãi lái về phía đầu hành lang toà nhà số 12.

Quả nhiên.

Trong bóng tối ở hành lang, có bốn tên côn đồ đang cầm bao lớn màu đen ung dung đi ra, dường như cái bao kia rất nặng, ngay cả sợi nhân tạo cũng bị kéo đến mức biến hình.

Tên côn đồ cầm đầu trong bốn người lạnh lùng nhìn về phía Lộ Viễn, có vẻ như đối phương có chút bất ngờ vì Lộ Viễn có thể phản ứng nhanh như vậy, nhưng cũng không thèm để ý.

Bọn họ ném bao tải màu đen ném vào trong xe, ngồi vào ghế trong xe thương vụ theo thứ tự.

Một người trong đó ở lại dưới xe, cũng lấy một khẩu súng ngắn từ sau hông ra ngắm về hướng Lộ Viễn.

Cơ bắp dưới chân Lộ Viễn bỗng nhiên bộc phát sức mạnh khổng lồ, thậm chí còn thay đổi quán tính vốn có của mình!

Chỉ thấy cả người hắn di chuyển về phía trước, đúng là đã sớm dự đoán trước đường đạn của đối phương, né tránh phát súng thứ nhất!

Người không thể nhanh hơn đạn, nhưng có thể nhanh hơn tốc độ chuyển động của họng súng!

Giày thể thao của Lộ Viễn rách ra trong nháy mắt, ngón chân cũng lộ ra ngoài.

Hắn lại không quan tâm đến điều này, ra sức hô to:

"Tiểu Ưng, đâm hắn cho ta!”