Khánh Trần trầm mặc đứng trong gió rét ngoài ga phía tây Trịnh Thành.
Người trẻ tuổi bên cạnh hắn thấp giọng hỏi:
“Sao ngài lại đến ga vậy.”
Bây giờ Khánh Trần còn không biết quan hệ của Khánh Nguyên và người trẻ tuổi này, cũng không biết ở chung với nhau như thế nào, chỉ có thể lấy thái độ của người trẻ tuổi để phán đoán tính cách của Khánh Nguyên.
Nhìn dáng vẻ khúm núm lúc nói chuyện của người trẻ tuổi kia, chắc bình thường Khánh Nguyên cũng không phải là một người dễ chung đụng.
Thế là hắn ngẫm nghĩ, liếc xéo người trẻ tuổi rồi nói:
“Đây là điều ngươi có thể hỏi sao?”
Người trẻ tuổi vội vàng cúi đầu:
“Xin lỗi nhị lão bản.”
Nhị lão bản? Khánh Trần thấy hơi khó hiểu.
Khánh Trần hỏi người trẻ tuổi bên cạnh:
“Ngươi tới đây làm gì.”
Người trẻ tuổi cung kính nói:
“Nhị lão bản, Lưu Ninh tạm thời có việc, bảo ta tới đón người của tổ chức chúng ta từ các nơi tới. Hắn nói mình và tam lão bản xin nghỉ, có thể là tam lão bản không nói với ngài.”
Khánh Trần cảm thấy có chút buồn bực, rốt cuộc tổ chức bỏ đi của Khánh Nguyên có mấy ông chủ vậy?!
Sao cứ như thổ phỉ trên núi, còn có cả đại đương gia, nhị đương gia, tam đương gia lộn xộn gì thế.
Nhưng mà có thể xác định được một điều, Khánh Nguyên cũng không phải người cầm quyền chân chính của tổ chức này, trên Khánh Nguyên vẫn còn một đại lão bản nữa.
Mà sở dĩ Khánh Nguyên có thể ẩn nấp trong thành phố số 10, khiến diêu chuẩn không thể tìm ra, có khi cũng là tổ chức này trợ giúp.
Hơn nữa tổ chức này bao quát rất rộng, thành viên không chỉ giới hạn ở Trịnh Thành, Thái Thành, hình như còn ở những thành phố khác.
Khánh Trần lạnh mặt nói:
“Loại công việc cố định này mà có thể tùy ý đổi người sao? Hắn có chuyện gì mà phải làm chậm trễ việc chính.”
Người trẻ tuổi thận trọng giải thích:
“Bạn gái Lưu Ninh hẹn hắn đi gặp cha mẹ...”
Khánh Trần cười lạnh:
“Bảo hắn...”
Lúc đầu Khánh Trần muốn nói là bảo Lưu Ninh chia tay với bạn gái, dù sao Lưu Ninh cũng không phải cấp dưới của mình, không có quan hệ gì với mình cả.
Nhưng ngẫm lại bạn gái của Lưu Ninh vô tội nên mới thôi.
Đúng lúc này, đám người Tôn Sở Từ đột nhiên đi ra, họ thấy Khánh Trần liền muốn chào hỏi, kết quả vừa nhìn thấy người bên cạnh Khánh Trần thì lập tức ngậm miệng lại, như muốn giả vờ như không quen biết vậy.
Kết quả, người trẻ tuổi lại gọi họ:
“Tôn Sở Từ.”
Tôn Sở Từ bị gọi lại thì khách khí nói một tiếng:
“Lý Dịch học trưởng, đã lâu không gặp.”
Khánh Trần nhìn Tôn Sở Từ một chút, lại nhìn người trẻ tuổi bên cạnh mình một chút:
“Các ngươi biết nhau?”
Hắn nhớ Đoàn Tử đã từng nhắn đến cái tên này ở trên xe, Lý Dịch của công xã Long Hồ!
Cho nên, Khánh Nguyên là người của công xã Long Hồ?
Không đúng, hình như phức tạp hơn một chút.
Công xã Long Hồ cũng không phải tổ chức bí ẩn gì, có thể tìm được một vài thông tin ở trên mạng.
Ban đầu công xã Long Hồ tên là công xã Chấn Bắc, là một người nào đó tốt nghiệp đại học thị trấn Long Hồ phía nam Trịnh Thành lập ra.
Sở dĩ gọi là công xã Chấn Bắc, là bởi vì người thành lập ra nó tên là Vương Chấn Bắc.
Bạn bè của Vương Chấn Bắc nói ở trên Teiba rằng trước đây tên này là hội trưởng hội học sinh trong trường, rất có phong cách lãnh đạo, đến mức công xã Chấn Bắc cũng rất có phong cách lãnh đạo.
Về sau, công xã Chấn Bắc thu nhận rất nhiều sinh viên là người du hành trong trường, nên mới đổi tên thành công xã Long Hồ.
Ở trong công xã Long Hồ không có đại lão bản, nhị lão bản, tam lão bản gì cả, mà chỉ có mỗi ông chủ là Vương Chấn Bắc thôi.
Khánh Trần suy đoán, bây giờ rất có thể tổ chức của Lý Dịch, Khánh Nguyên đã sát nhập vào đó.
Công xã Long Hồ bị một tổ chức nào đó sáp nhập vào.
Giống như trên đỉnh núi của thổ phỉ vốn chỉ có một đại đương gia, kết quả có người của đỉnh núi khác dẫn người cầm súng dài pháo ngắn đến xin vào, liền trở thành nhị đương gia.
Khánh Trần cảm thấy nhị lão bản, tam lão bản trong tổ chức này chính là một sự cân bằng đặc sắc sau khi sáp nhập các tổ chức...
Như vậy đúng là rất giống thổ phỉ chiếm đỉnh núi.
Lúc này, người trẻ tuổi tên là Lý Dịch giải thích với Khánh Trần:
“Người này chính là Tôn Sở Từ, trước đó ta đã nhắc đến trong hội nghị của chúng ta, là một nhân tài hiếm có, chỉ là vẫn luôn không đồng ý gia nhập. Gần đây tam lão bản đã không còn kiên nhẫn, cho nên muốn phong sát họ để làm gương cho những người du hành khác ở Trịnh Thành.”
Nói xong, đám người Đoàn Tử và Tôn Sở Từ vốn còn rất nhiệt tình với Khánh Trần đã ỉu xỉu hẳn xuống, có vẻ đã coi hắn cùng một đám với Lý Dịch.
Khánh Trần cũng không thèm để ý, hắn cười nói với Lý Dịch:
“Giết gà dọa khỉ là đúng, nên dạy dỗ loại người du hành không nghe lời này.”
Dù sao, công xã Long Hồ các ngươi không ép đám người Tôn Sở Từ vào đường cùng, làm sao có thể để Tôn Sở Từ kiên định quyết tâm muốn bám víu vào Khánh Trần chứ?