Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1130: Giả Danh




“Chuyện tốt mà.”

Zard sợ hãi cảm thán:

“Vậy có phải là nếu ta muốn chọc tới Bạch Trú, họ sẽ không thể tùy tiện giết ta không?”

Huyễn Vũ tức giận nói:

“Ngươi còn có thể hay không có chút tiền đồ?!”

Zard nói:

“Pháp luật bảo hộ ngươi ta hắn, tuân thủ pháp luật thì phải dựa vào mọi người.”

Huyễn Vũ đau răng nói:

“Thật ra trong mắt ta, chuyện này chỉ để hạn chế Cửu Châu thôi, bởi vì theo ta được biết, Cửu Châu đã dùng hình phạt riêng rất nhiều lần ở trong nước, căn bản không tuân theo pháp luật...Nhưng mà điều này cũng không liên quan gì đến chúng ta.”

“Đúng rồi, ông chủ còn chưa nói mình mặc đồ gì nữa đâu, ngày kia đến trung tâm hội nghị ta nhận ra ngươi kiểu gì.”

Huyễn Vũ trầm mặc một lát:

“Lần này ta sẽ giữ bí mật về hành trình.”

Zard khó hiểu nói trong điện thoại:

“Ông chủ, ngươi giữ bí mật về hành trình của mình với ta từ bao giờ vậy, chẳng lẽ sợ ta bán đứng ngươi với Bạch Trú thật?! Hay là ngươi mặc đồ gì không muốn ai nhìn thấy?!”

Huyễn Vũ thản nhiên cúp điện thoại, sau đó mặc đồ Pikachu đi ra ngoài.

Cửa thang máy khách sạn vừa mở ra, hắn nhìn thấy hai con Pikachu đứng ở trong, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì cho phải.

Ba con Pikachu đứng trong thang máy vừa cồng kềnh vừa chật, còn đè lên cả nhau khiến bộ đồ hóa trang cũng phải biến hình.

Đúng là một hội liên hiệp kì diệu.

Huyễn Vũ cảm thán.

Rõ ràng là một hội liên hiệp rất nghiêm túc, nhưng không biết phong cách đã đột nhiên lệch lạc đi từ lúc nào.

Cũng không biết ông chủ Trịnh vẫn luôn nghiêm túc kia sẽ nghĩ như thế nào.

Nhưng vào lúc này, Pikachu bên trái Huyễn Vũ ồm ồm hỏi:

“Ngươi mua trang phục này ở đâu vậy, có vẻ tốt hơn chúng ta đấy.”

Huyễn Vũ ở trong đồ Pikachu liếc mắt, quỷ mới muốn thảo luận trang phục Pikachu nào tốt hơn với các ngươi.

...

“Ngươi đừng đẩy ta.”

Lưu Đức Trụ trong bộ đồ Slime nói.

Nam Canh Thần ở trong một bộ Slime khác nói:

“Ngươi đi nhầm hướng rồi.”

Lưu Đức Trụ tức giận nói:

“Rõ ràng ta đã bảo ngươi mua trang phục đẹp một tí, tại sao lại mua Slime?”

Nam Canh Thần nói:

“Bởi vì trang phục Slime đang bán hạ giá, giá thị trường giảm 60% đấy.”

“Dù sao chúng ta cũng là một tổ chức nổi tiếng, đừng tiết kiệm tiền như vậy được không.”

Lưu Đức Trụ bất lực phàn nàn.

Nam Canh Thần mặc đồ Slime hiếu kỳ dò xét bốn phía:

“Người Trịnh Thành thích cười quá nhỉ, đây là lần đầu tiên ta tới Trịnh Thành, không ngờ người Trịnh Thành lại hòa ái dễ gần như thế, luôn mỉm cười.”

Lưu Đức Trụ nghiêm túc suy nghĩ hai giây, nói:

“Vậy ngươi có nghĩ có thể là hai chúng ta khá buồn cười không?”

Nam Canh Thần:

“...Hình như đúng thế thật.”

Hai người đi vào khách sạn JW Marriott, đưa mã QR ra cho lễ tân.

Nhân viên rất khách khí hỏi:

“Xin hỏi là thành viên Lưu Đức Trụ và Nam Canh Thần của Bạch Trú sao?”

Nam Canh Thần đang định nói đúng, kết quả Lưu Đức Trụ đá hắn một cú, sau đó nghiêm túc nói:

“Không phải, xin hãy nhanh chóng làm thủ tục vào ở đi.”

Hắn nói với Nam Canh Thần:

“Sau khi vào khách sạn phải lấy mặt nạ trong va li ra đeo, ta chịu đủ Slime này của ngươi rồi.”

Đối với Lưu Đức Trụ, danh tiếng của Bạch Trú vô cùng thần thánh, tuyệt đối không thể bị phá hủy trên tay hai con Slime này được.

Nhưng đúng lúc này, Lưu Đức Trụ vừa quay đầu đã thấy một con khủng long xanh đang đứng cách đó không xa nhìn chòng chọc vào mình.

Đầu con khủng long kia trống rỗng, mặt người lại nằm ở cổ khủng long.

Cho nên nếu nhìn qua chỉ thấy một đôi mắt sáng quắc trên cổ con khủng long kia, vô cùng quỷ dị.

Một giây sau, Lưu Đức Trụ lại thấy khủng long nhỏ phi nước đại đến chỗ mình, cái đầu khủng long lắc lư trông rất buồn cười.

Zard đi đến trước mặt hai người, thấp giọng hỏi:

“Hai người các ngươi là...Bạch Trú?!”

Lưu Đức Trụ kiên trì:

“Ngươi là ai?”

Zard:

“Ta ư! Bạn tốt Zard của Bạch Trú đây! Hai người là thành viên nào của Bạch Trú vậy?”

Lưu Đức Trụ:

“Ta là Hồ Tiểu Ngưu.”

Nam Canh Thần:

“Ta là Trương Thiên Chân.”

Zard:

“Hóa ra là hai vị, ta muốn hỏi một chút, Khánh Trần còn sống không, lần này ông chủ của các ngươi có đến không. Đúng rồi, có phải hắn cũng ở Marriott không, vì sao lại không gặp hắn? Hay là hắn cũng thay suất của người khác giống ông chủ ta?”

Trong chớp mắt ấy, bạn học Zard đã bán đứng Huyễn Vũ.

Huyễn Vũ thay thế suất của người khác là vì không muốn người ta biết hắn tới...

Nhưng lần này có khoảng mấy nghìn người tham gia, cho dù đám người Lưu Đức Trụ biết Huyễn Vũ trà trộn vào thì cũng không thể tìm ra ngay được.

Trên thực tế Lưu Đức Trụ cũng không quan tâm đến việc này, câu nói lúc trước ở trong nhóm chat của Hà Tiểu Tiểu là ông chủ bảo hắn gửi.

Về phần nhiệm vụ tìm ra Huyễn Vũ, ông chủ sẽ tự mình làm.

Ông chủ đã nói là mấy người Lưu Đức Trụ, Nam Canh Thần không chơi lại Huyễn Vũ, cho nên cũng không cần phí sức.

Lưu Đức Trụ nhìn tên lảm nhảm trước mặt, cũng không biết nên đáp lại câu nào:

“Không thể trả lời.”

Hắn nghi ngờ tên Zard này cũng không phải muốn lấy được đáp án gì, mà chỉ muốn tìm người trò chuyện thôi.