Ương Ương nghiêng đầu:
"Ngươi còn định làm gì nữa, ngươi không cảm thấy kế hoạch của ngươi có một chỗ sơ hở sao, ta biết ngươi sai Cabris đi tấn công trụ sở của Jindai và Kashima để vu oan giá họa cho Future, nhưng tại sao ngươi lại không sai hắn đi tấn công trụ sở của Cửu Châu. Nếu những tổ chức khác đều bị tấn công mà chỉ riêng Cửu Châu không bị tấn công, chẳng phải ngươi đang thể hiện kẻ đứng sau Cabris chính là Cửu Châu sao, ta nghĩ bây giờ đang có rất nhiều người nghĩ như vậy đấy."
Cabris thầm khen ngợi:
"Đúng vậy, cô nương nói quá đúng!"
Khánh Trần cười nói:
"Đây không phải sơ hở, mà là ta cố ý làm vậy, một người lợi hại như ông chủ Hà sao có thể đứng ngoài chuyện này được? Nếu họ thật sự nhằm vào Cửu Châu thì càng tốt."
Cabris chấn kinh, không ngờ tên này không những tính toán họ, mà còn âm mưu hãm hại cả người nước hắn!
Thật ra Cabris không phải một kẻ nghĩ nhiều, vì bây giờ ngoài suy nghĩ ra, hắn chẳng làm được việc gì khác.
Nhưng đúng lúc này, Cabris bỗng nghe thấy có tiếng bước chân vang lên từ phía xa, vài giây sau, một người nào đó cứ thế đi lướt qua người hắn.
Cabris chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng cầm quyền trượng đang đi về phía Khánh Trần, sau đó hắn nghe thấy giọng đối phương vừa cười vừa nói:
"Ta đoán không sai mà, quả nhiên ngươi chính là kẻ đứng sau chuyện này, sao ngươi không sai hắn đi tấn công trụ sở của Cửu Châu, ngươi có biết bây giờ mọi người đều nghĩ ta và Future đã bắt tay hợp tác không. Số quốc gia ở Bắc Âu cho phép ta nhập cảnh vốn đã ít rồi, ta không muốn Amsterdam cũng cấm ta nhập cảnh nốt đâu."
Lúc này, Cửu Châu là tổ chức duy nhất còn chưa triệu tập các thành viên về trụ sở.
Khánh Trần nhận ra nhân vật mà mình vừa tính kế xuất hiện thì xấu hổ nói:
"Hahahaha, chẳng phải mọi người đều là người một nhà sao, sao ta có thể hãm hại ngươi được, chẳng phải người xưa có câu người Trung Quốc không đánh người Trung Quốc à."
Cabris thầm nghĩ, ngươi không nhớ ngươi vừa nói cái gì sao….
Hà Kim Thu cười nói:
"Có phải ngươi đã gặp ông chủ Trịnh rồi đúng không. Chẳng phải ngươi cũng là thành viên của Cửu Châu ư, sao không liên lạc với Cửu Châu mà lại đi liên hệ với tổ chức không có chút thế lực nào ở nước ngoài như Côn Luân làm gì. Chẳng lẽ ngươi không tin tưởng Cửu Châu sao?"
Khánh Trần càng lúng túng hơn:
"Ông chủ Hà hiểu lầm rồi, vì ta không biết cách liên hệ với Cửu Châu nên mới không liên lạc với Côn Luân, nếu ta biết cách liên hệ thì nhất định ta sẽ tìm tới ông chủ Hà đầu tiên."
"Không sao.”
Hà Kim Thu cười híp mắt nói:
"Lần này ta đến đây không phải để hỏi tội, mà là để nói với ngươi một câu, từ trước đến giờ Cửu Châu vẫn luôn là đồng minh của những công dân Trung Quốc trên khắp thế giới. Ngươi tính kế ta cũng được, cùng lắm là sau chuyện này ta lại chạy về nước như lần trước thôi."
Khánh Trần biết đằng sau câu nói đơn giản này là một quá trình không hề đơn giản chút nào.
Lúc trước hắn từng đọc được một bài viết trên mạng, nội dung bài viết kể về một lần mười mấy thành viên Cửu Châu và Hà Kim Thu bị Future bao vây ở Trung Đông, lần đó Hà Kim Thu đã một mình phá vòng vây ra ngoài, sau đó hắn đã mang rất nhiều người quay lại cứu những người còn lại.
Những bình luận bên dưới bài viết đó đều nói người viết bị hoang tưởng, nhưng Khánh Trần lại tin đây là sự thật.
Nhưng đúng lúc này, Hà Kim Thu lại quay sang hỏi Ương Ương:
"Ngươi có muốn gia nhập vào Cửu Châu không? Nếu ngươi đồng ý gia nhập thì có lẽ tổ chức tình báo Hồ thị và Át Bích có thể hợp tác với nhau đó."
Ương Ương cười nói:
"Được thôi!"
Hà Kim Thu chán nản:
"Ngươi lại định đồng ý cho có y như tên này đúng không, thôi được rồi."
Sau khi nói xong những gì cần nói, ông chủ Hà lại cầm theo cây quyền trượng rồi bình tĩnh bước đi như những quý tộc nước Anh thời xưa.
Ương Ương hỏi Khánh Trần:
"Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?"
Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói:
"Chúng ta sẽ chờ gió đến."
….
Trong một căn phòng nào đó ở Amsterdam, Jindai Gura đang đứng ngắm nhìn những khẩu súng đặt trên những cái giá xung quanh.
Một tên cấp dưới đang đứng báo cáo với hắn:
"Ông chủ, người của chúng ta đã xác định mấy ngày nay trụ sở Cửu Châu chưa hề bị tấn công."
Sắc mặt của Jindai Gura lập tức lạnh xuống:
"Dù vậy chúng ta cũng không thể loại trừ khả năng Future cố ý làm như vậy để đánh lạc hướng chúng ta. Nhưng chúng ta cũng không được loại bỏ trường hợp chính Cửu Châu mới là hung thủ đứng sau chuyện này."
"Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?"
"Bây giờ ngươi lập tức đến trụ sở của Future.”