Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 106: Không Thể Không Cho




Ngày thứ hai, trong đêm khi thời gian đếm ngược chỉ còn lại 1 giờ, cánh cổng hợp kim ở trước mặt Lưu Đức Trụ lần nữa mở ra.

Hắn nhìn theo mặt nạ mèo quen thuộc kia và cái vali xách tay trong tay đối phương.

"Đây là. . ."

Lưu Đức Trụ kinh ngạc khó hiểu.

"Lời ta nói tiếp theo ngươi phải nhớ kỹ. "

Khánh Trần lạnh lùng nhìn hắn, bàn giao hạng mục công việc chú ý sau khi trở lại thế giới ngoài.

Đến khi nói xong, hắn mới mở vali ra. Bên trong hiện rõ hai ống tiêm được ướp lạnh.

Một ống là dùng để làm thử nghiệm trên da, xem xem tình trạng bài xích thuốc trong cơ thể.

Một ống khác là thuốc biến đổi gien. Chất lỏng màu xanh lam được bao kín cẩn thận trong cái vỏ thủy tinh của ống tiêm, sóng gợn dập dờn làm người say gợn mê.

Trên ống tiêm còn có dòng chữ ‘Lý thị -FDE-005’.

Khánh Trần giữ cái vali lại, trước khi đi nói:

"Trước tiên tiêm thử lên da, nếu như cảm giác thấy vô cùng đau đớn, vậy thì nghĩa là thuốc không bị bài xích, có thể lại tiêm thêm lần hai. Tiêm lần đầu sẽ đau 15 phút đồng hồ, tiêm lần hai có thể sẽ đau 5 tiếng. Nhưng nếu ngay cả dũng khí tiêm ngươi cũng không có thì không có giá trị gì."

Thuốc biến đổi gien Lý thị FDE, số thứ tự từ 001 đến 005, muốn không ngừng tăng cường bản thân thì trước hết bắt đầu tiêm từ 005, lại lần lượt tiêm 004, 003, 002, 001.

Mỗi lần tiêm nhất định phải giãn cách 1 tháng, theo thứ tự tăng dần, dần dần mạnh mẽ.

Nếu không, lần thứ nhất liền tiêm FDE-001, người tiêm thuốc sẽ chết ngay lập tức.

Lúc đầu khi Lâm Tiểu Tiếu đưa cho Khánh Trần ngay cả vali cũng không có. Có lẽ theo yêu cầu của hắn, đối phương mới đi tìm một cái vali.

Theo giải thích của Khánh Trần, thuốc biến đổi gien đặt ở trong vali sẽ trông có vẻ cao cấp hơn.

Loại thuốc biến đổi gen này có ưu thế rất lớn: Xác suất bài xích thấp, công hiệu nhanh, không gây tổn thương đến các cơ quan trong cơ thể.

Có điều, loại thuốc biến đổi gien này cũng có chỗ thiếu sót của nó. Nếu như nói 005 tương ứng với cấp F, như vậy 001 tương ứng với cấp B.

Đây chính là thuốc biến đổi gen FDE cao cấp nhất.

Hơn nữa thuốc FDE-001, FDE-002 vô cùng hiếm có, trên thị trường gần như rất khó tìm được.

Lâm Tiểu Tiếu nói, đây là đường ngắn nhất trong tất cả những đường ngắn nhất trên thế giới.

Thế nên Khánh Trần mới hiểu được, thì ra con đường mình đi mặc dù xa nhất, nhưng cũng dài nhất.

……

“Này, các ngươi nói xem, sau khi hắn thử xong có dám dùng tiếp không?”

Trong hành lang u ám ngoài phòng giam, Khánh Trần thấp giọng hỏi.

Sau khi hắn rời đi vẫn chưa đi xa mà là đang yên tĩnh chờ đợi.

Từ 15 phút đồng hồ trước đó, tiếng kêu thảm thiết của Lưu Đức Trụ chưa từng dừng lại.

Nói thật, ngay cả Khánh Trần cũng có chút đánh giá thấp uy lực của một mũi thử nghiệm trên da kia. Chỉ nghe thấy động tĩnh Lưu Đức Trụ gào thảm thiết, hắn liền có thể đoán được đau bao nhiêu.

"Khó nói."

Lâm Tiểu Tiếu nói:

"Đau đớn mà thuốc biến đổi gen mang lại đã ngấm vào trong xương, rất nhiều người thử nghiệm trên da xong liền từ bỏ. Bởi vì bọn hắn thật không có tự tin chịu đựng được 5 tiếng đồng hồ khi tiêm mũi thứ hai."

Diệp Vãn ở một bên nói:

“Trên đời này cái gì cũng có cái giá của nó. Muốn nâng cao thực lực thì chắc chắn phải thống khổ, cho dù là thuốc biến đổi gen có công hiệu nhanh nhất."

"Người hiểu được thì sao?"

Khánh Trần đột nhiên hỏi:

"Không phải nói, người hiểu được có thể trong vòng một đêm liền vô địch thiên hạ được sao?"

"Người hiểu ra được phần lớn là do nhận được kích thích mạnh mẽ từ bên ngoài."

Diệp Vãn giải thích nói:

"Cũng có thể là họ đã tích lũy đau đớn lâu năm tháng dài trong hoàn cảnh khốn khổ."

Dần dần, tiếng kêu thảm thiết của Lưu Đức Trụ cũng dừng lại.

Ba người đứng trong hành lang yên tĩnh, thì thầm bàn tán, chờ tiếng kêu thảm lần tiếp theo vang lên. Vậy chứng minh Lưu Đức Trụ đã lấy hết dũng khí thúc đẩy tiêm cho mình mũi thứ hai.

Chỉ là, Khánh Trần đã đánh giá cao ý chí của Lưu Đức Trụ. Đối phương sau khi chịu đựng qua mũi thứ nhất không dám tiêm mũi thứ hai.

Rất nhiều người luôn mơ ước mạnh lên, thậm chí cảm thấy mình đã làm tốt chuẩn bị đi đối mặt với cái giá của việc mạnh lên.

Nhưng chỉ có đến lúc chân chính đau đớn, bọn hắn mới biết mình phải đối mặt với cái gì và lùi bước.

Lúc này, Diệp Vãn bỗng nhiên từ trong túi móc ra một thỏi vàng đưa cho Khánh Trần:

"Này, ông chủ bảo ta đưa cho ngươi."

Khánh Trần lắc đầu:

"Ta đã nói qua, không muốn được người dìu dắt nữa."

Diệp Vãn để thỏi vàng về trong túi, ồm ồm nói:

"Giống như ông chủ nghĩ, ngươi sẽ không cần."

“Vậy vì sao còn lấy ra?"

Khánh Trần không hiểu.

"Tượng trưng thôi. . . Ông chủ đã nói, ngươi có thể không cần, nhưng hắn là sư phụ, không thể không cho."

Khánh Trần:

". . ."