Trong vòng 20 tiếng, lão John nhất định phải dạy Khánh Trần, Ương Ương, Nidup học được kỹ thuật buộc chặt lồng bắt cua, hạ lồng, kéo lồng hay kỹ thuật đứng vững ở trên boong thuyền.
Hơn nữa họ còn phải dọn sạch hết đống trứng gà do thuyền Alpes ném sang.
Từng cơn gió biển thổi vù vù không ngừng chui vào trong cổ áo mọi người, bất cứ lúc nào sóng biển cũng có thể trào lên trên boong thuyền.
Cũng may mà chuyện Trương Kiệm lo lắng nhất đã không hề xảy ra, không có bất kỳ ai say sóng cả.
Đương nhiên là lão John nhìn ba người thuyền viên mới với vẻ mặt không vui vẻ chút gì rồi, khi thấy ba người tay chân vụng về lóng ngóng, hắn nổi giận mắng Trương Kiệm là loại không đáng tin cậy, không thèm quan tâm Trương Kiệm có nghe không.
Chờ sau khi mọi việc đã được chuẩn bị sẵn sàng, ba người Nidup, Khánh Trần và Ương Ương đã mệt mỏi ngồi phệt xuống boong thuyền.
Từ cuối chân trời, mặt trời dần ló rạng, ánh ban mai chiếu tỏa.
Lão John đứng trên boong thuyền hô lớn:
“Này đám gà mờ, mau đi nghỉ nào, các ngươi chỉ có thời gian một tiếng để nghỉ ngơi thôi đó."
Nói xong, Nidup mang theo cặp mắt thâm quầng đi về căn buồng nhỏ trên thuyền để ngủ, Khánh Trần và Ương Ương bị ánh bình minh vừa ló rạng trên biển hấp dẫn, ngồi đờ đẫn trên boong thuyền, lặng lẽ ngắm nhìn.
Cảnh sắc tuyệt đẹp tựa như một bức tranh.
Khánh Trần thì thầm nói với Ương Ương:
“Có cần biểu diễn chân thật như vậy không? Ta thấy hai người chúng ta có mệt gì đâu."
Ương Ương cười đáp:
“Phải hòa đồng với mọi người chứ."
"Lúc ta ở thành phố số 10 thấy có người tổ chức cho học sinh biểu tình, ngươi từng tới thành phố số 10 chưa?" Khánh Trần hỏi.
Ương Ương ngồi tựa vào lan can boong thuyền, nghiêng đầu sang nhìn Khánh Trần:
“Ta chưa từng tới đó. Đúng rồi, hình như ngươi đã từng gây ra khá nhiều chuyện ở thành phố số 10, với thân phận của ngươi hiện giờ, đáng nhẽ phải phụ trách bắt ta mới phải chứ. Trong ấn tượng của ta thì một trong số những trách nhiệm chính của phòng tình báo PCA chính là bắt nhân viên của Át Bích ẩn nấp trong Liên Bang mà."
"Ngươi muốn nói chuyện gì vậy?"
Khánh Trần cảm thấy kỳ quái.
Ương Ương ngẫm nghĩ:
“Vậy nên thân phận hiện giờ của hai ta hoàn toàn đối lập với nhau, phải là ngươi chết ta sống mới đúng chứ!"
"Ngươi đừng đùa nữa có được không?"
Khánh Trần thở dài nói.
Ngay từ ban đầu, khi Khánh Trần nhìn thấy bạn học Ương Ương, hắn nghĩ rằng đối phương là một sát thủ kiêu ngạo lạnh lùng.
Nhưng trên thực tế suy nghĩ của đối phương vô cùng linh hoạt, biến chuyển liên tục, không có giới hạn.
Không chỉ ví von phần lớn giảc tỉnh giả thành quái vật hoang dã, hắn cũng không biết nàng học thói quen xấu lái xe ở bất kỳ chỗ nào, bất kỳ lúc nào ở đâu nữa.
Trong mắt mấy người Trương Kiệm, Lão John, Nidup thì quan hệ giữa hai người khá thân thiết, nhưng sự thật thì sao chứ? Ngoài Ương Ương một mình lái xe đè lên mặt Khánh Trần thì giữa hai người họ chưa từng có bất kỳ tiến triển nào cả.
Khánh Trần hiểu rất rõ, Ương Ương có mục tiêu của nàng.
Nàng không lệ thuộc vào Át Bích, cũng không lệ thuộc vào Bạch Trú.
Tất cả những gì nàng làm bây giờ đều đang nhằm một mục đích nào đó.
Khánh Trần quay đầu hỏi:
“Ngươi muốn giúp đỡ cư dân thế giới trong hả?"
"Ừm."
Ương Ương gật đầu.
"Nhưng nếu chỉ dựa vào việc học sinh biểu tình thì không được đâu."
Khánh Trần nói:
“Lịch sử thế giới đã chứng minh chuyện này."
"Nhưng cũng nên có những bước đi đầu tiên để mở mang dân trí mà, phải không?"
Ương Ương nhìn mặt biển sóng vỗ ầm ì:
“Ta sẽ sống rất lâu, từ từ cũng thành công thôi mà."
Không biết do đâu, Khánh Trần cảm thấy mình và Ương Ương là hai thái cực với nhau, hắn là một người theo chủ nghĩa bi quan, lúc sống yên ổn luôn nghĩ đến ngày gian nguy, luôn muốn chuẩn bị trước mọi chuyện.
Còn Ương Ương thì là một người vĩnh viễn lạc quan, vui vẻ.
Không hiểu sao họ lại có thể trở thành bạn của nhau.
Đúng vào lúc này, trên mặt biển đột nhiên nổi sóng lớn, một con cá voi xanh đột nhiên trồi lên khỏi mặt nước, đón ánh nắng ban mai.
Trên mặt biển bao la bát ngát, hai chiếc vây của con cá voi xanh to lớn kia như hai chiếc cánh, dường như chỉ cần nó vỗ nhẹ một cái là có thể bay lên trên bầu trời.
Hình thể to lớn và ánh ban mai kết hợp với nhau khiến cảnh vật trở nên chói lòa.
Đây là lần đầu tiên Khánh Trần nhìn thấy cá voi xanh, việc này khiến hắn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, vui vẻ, như lần đầu tiên nhìn thấy khu cấm kỵ số 002 ở vùng hoang dã vậy.
Lão John từ trong khoang thuyền sải bước đi ra:
“Thả lồng bắt cua, mau thả tám chiếc xuống để thử dò xem sao! Cá voi xanh xuất hiện thì chúng ta phải thả lồng bắt cua xuống ở nơi cá voi xanh xuất hiện, nó là tinh linh vĩ đại của biển rộng, sẽ mang tới vận may cho chúng ta!"