Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 1019: Biết Ơn 2




Thời gian đếm ngược 88:00:00.

Tám giờ sáng.

Khánh Trần bỗng cảm thấy bản thân thật nhàn nhã.

Sau khi đưa ra yêu cầu đổi Khánh Mục, gia tộc Jindai phải cần ít nhất là 10 ngày thương lượng thì mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng.

Cho nên trong thời gian này, hắn không phải làm bất cứ điều gì cả.

Sau khi mối quan hệ đồng minh của Jindai và Kashima bị xé rách, tất cả các thám viên của 2 nhà đều rất ghét tổ 7.

Nên nếu trong thời gian tới họ tiếp tục gia ngoài tra án, chắc chắn sẽ bị các thám viên của hai tổ đó cố ý gây sự, thay vì nghĩ cách đối phó, sao họ không ngồi tiếp trong phòng làm việc tu luyện.

Chuyện cuối cùng là xử lý cuộc chiến tranh giành vị trí thủ lĩnh ảnh tử.

Lúc này Khánh Trần đã không còn nhớ thương Ảnh Chi Môn nữa mà đổi thành nhớ thương vật cấm kỵ không biết tên trong tay Khánh Hạnh.

Không ngờ điều kiện thu nhận của Ám Ảnh Chi Môn lại là vĩnh viễn độc thân. Tuy Khánh Trần chưa thích ai nhưng dù gì thì hắn cũng phải chừa chút đường lui cho mình chứ.

Coi như có được nó hắn cũng không dám đeo!

Nên hắn nhất định phải cướp được vật cấm kỵ trong tay Khánh Hạnh, cơ àm phải chờ kết quả theo dõi của đám Diêu Chuẩn thì mới lập kế hoạch được.

Lúc này, Khánh Trần bỗng trở thành một trong những người nhàn hạ nhất thành phố số 10.

Đồ ăn sáng ở khu thứ năm thật sự rất khó ăn, khó ăn đến mức hắn chỉ nếm thử đúng một lần thôi. Sau lần đó, muốn ăn sáng hắn sẽ đến khu thứ ba, ở đó có sữa đậu nành nóng hổi, bánh quẩy, tào phớ và cháo hoa rất ngon.

Đây đều là những thứ mà đa phần người dân liên bang coi là xa xỉ phẩm.

Nhưng Khánh Trần sẽ không cố ăn mấy thứ khó ăn kia để thể hiện ý chí của mình.

Đã ở thành phố, tại sao không hưởng thụ!

Chẳng lẽ đợi đến khi ra hoang dã rồi mới hưởng thụ sao?

Đêm qua thử lĩnh ảnh tử đã nói với Khánh Trần, vòng thứ tư của cuộc chiến tranh giành vị trí thủ lĩnh ảnh tử sẽ diễn ra trên hoang dã, chắc chắn khoảng thời gian đó sẽ rất khổ cực.

Nhưng chuyện hắn gặp hôm nay lại rất kỳ lạ.

Sau khi ăn hai cái bánh bao nhân thịt và một bán tào phớ, Khánh Trần đang chuẩn bị đứng lên trả tiền thì ông chủ của hàng lại cười nói:

"Khánh Trần trưởng quan, ngài không cần trả tiền đâu, đây coi như quà cảm ơn của chúng ta."

Khánh Trần sửng sốt.

Lúc này, ông chủ mập mạp của cửa hàng bánh bao vẫn đang đeo một chiếc tạp dề, nhìn rất giống một người làm ăn hiền lành.

Sau khi ngẩn người vài giây, hắn đã kịp nghĩ ra, xem ra đối phương chính là một trong số những người liên lạc của Khánh thị!

Sau khi xác định không có ai chú ý đến mình, Khánh Trần mới thì thầm:

"Không cần đâu, đây là chuyện ta phải làm."

Nhưng ông chủ cửa hàng bánh bao lại lắc đầu:

"Khi Khánh Mục trưởng quan còn chưa bị bắt, ta chính là Diêu Chuẩn của một trong những gián điệp bí mật dưới chướng hắn. Sau khi hắn bị bắt, thủ lĩnh ảnh tử đời trước đã điều chúng ta về đây. Đêm qua, biết ngài định đón Khánh Mục trưởng quan về nhà, ta vui đến mức không ngủ nổi."

Trong Mật Điệp ti, người quản lý những gián điệp bí mật chính là các trưởng quan, vì cả phương bắc không phải sân nhà của Khánh thị, cộng thêm số lượng gián điệp bí mật ở đây khá ít nên tất cả gián điệp bí mật ở đây đều nằm trong quyền quản lí của một trưởng quan.

Khánh Trần bỗng nhận ra một vấn đề, tuy Khánh Mục đã bị bắt từ rất lâu nhưng đa phần những người từng làm việc cho Khánh Mục vẫn còn sống.

Rất có thể bây giờ họ vẫn giữ chức gián điệp bí mật, người liên lạc, Diêu Chuẩn trong Mật Điệp ti.

Nếu Khánh Trần có thể đón Khánh Mục về nhà, chắc chắn những người này chính là những người biết ơn hắn nhất, nếu sau này hắn có thể quản lí Mật Điệp ti thì những người này nhất định sẽ là những người trung thành với hắn vô cùng.

Khánh Trần thầm thở dài một tiếng, ngay cả hắn cũng không ngờ chiêu này của thủ lĩnh ảnh tử lại có thể lừa được nhiều người như vậy.

Nhưng cũng như câu mà thủ lĩnh ảnh tử từng nói trước đây, hắn có thật lòng đón Khánh Mục về hay không không quan trong, chỉ cần Khánh Trần thật lòng là được.

Hắn quay sang nói với ông chủ cửa hàng bánh bao:

"Cám ơn."

Sau khi rời khỏi cửa hàng bánh bao để đến khu 1, không hiểu tại sao, càng đi Khánh Trần lại càng thấy cảm động.

Vì trên những đoạn đường hắn vừa đi qua, thỉnh thoảng lại có người vụng trộm gật đầu chào hắn.

Sau đó họ lại giả vờ đi vào cửa hàng nào đó như người đi đường bình thường, hoặc tiếp tục công việc của mình.

Đương nhiên, cũng có không ít người nhìn theo hắn, nhưng Khánh Trần có thể cảm nhận được trong ánh mắt đó không có ác ý, chỉ có biết ơn sâu sắc thôi.

Đó đều là người liên lạc, gián điệp bí mật, Diêu Chuẩn trong hệ thống tình báo của Khánh thị. Rõ ràng nguyên tắc của họ là phải giữ bí mật thân phận của mình, nhưng sau khi biết Khánh Mục có thể về nhà, họ khó mà bình tĩnh được.