Long Cảnh tỉnh lại vừa lúc đến giờ tan học. Vừa mở mắt hắn đã thấy cây cột treo bình nước muối, bình nước trong suốt phản chiếu lại nắng chiều sáng long lanh.
Hắn dần tỉnh hẳn, nghe được tiếng của Đoàn Sơn Nhu đầu tiên.
Thật kỳ lạ, mùi của Đoàn Sơn Nhu là một mùi hương dịu dàng, sâu lắng, khác hẳn với giọng nói của cậu: “Long Cảnh, cậu tỉnh rồi hả?”
Hắn cảm nhận được hai tay của Đoàn Sơn Nhu chống trên giường: “Long Cảnh!”
Thật ra, khi vừa mở mắt đã gặp Đoàn Sơn Nhu, Long Cảnh rất vui, niềm vui thuần túy sau một giấc ngủ dài.
Nhưng giọng nói của Long Cảnh không thể hiện ra niềm vui ấy: “Chưa chết.” Hắn đẩy Đoàn Sơn Nhu ra.
Đoàn Sơn Nhu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, tay không biết để chỗ nào nhưng vẫn vui vẻ lắm nên cầm góc chăn Long Cảnh nghịch.
Long Cảnh vừa tỉnh lại. Đoàn Sơn Nhu trông hắn nửa ngày, giờ bắt đầu lải nhải.
“Đừng nói thế… Lúc đấy trông cậu sợ lắm, người đầy mùi, ướt sũng lại nóng ơi là nóng, quỳ cạnh tớ xong thì nói…”
Lời càng nói càng thấy không ổn, Long Cảnh giơ một chân ra đạp Đoàn Sơn Nhu một cái: “Cậu im đi.”
Đoàn Sơn Nhu bị đạp cho hoảng hồn. Cậu ngồi co rúm lại trên ghế, chẳng biết chọc Long Cảnh chỗ nào, vò góc chăn, mắt nhìn xuống, tủi thân, chẳng nói câu nào nữa.
Thật ra Long Cảnh vừa đá xong đã hối hận. Đó là phản ứng có điều kiện khi hắn xấu hổ thôi.
Hắn xúc động một chút nhưng vẫn biết điều, vờ vịt nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng rồi vẫn thấy bất an lắm mới vẫy tay gọi Đoàn Sơn Nhu: “Lại đây.”
Đoàn Sơn Nhu lúng túng nhìn Long Cảnh, không dám nhúc nhích.
Long Cảnh kéo Đoàn Sơn Nhu vào lòng, ôm lấy.
Cũng may lúc này hai người vùi đầu vào cổ nhau, Đoàn Sơn Nhu không thấy mặt hắn đang đỏ bừng: “Tớ muốn cảm ơn cậu.” Hắn nuốt nước bọt: “Sơn Nhu ạ.”
Đoàn Sơn Nhu vừa nghe thì mỉm cười.
Ngực Long Cảnh dán sát ngực cậu, ấm áp, mềm mại vô cùng. Cậu có thể tưởng tượng ra vẻ mặt Long Cảnh lúc này, xấu hổ, đang gác trên bờ vai cậu.
Đoàn Sơn Nhu nghiêng đầu cọ nhẹ vào thái dương của hắn. Tóc mai người này vừa ngắn vừa cứng như con nhím. Cậu giơ tay, cẩn thận mà sờ gáy Long Cảnh: “Lúc đấy cậu còn hôn tớ.”
Cậu cảm nhận được Long Cảnh đờ người ra trong lòng mình.
Nhưng Đoàn Sơn Nhu chẳng buông tay, cậu cứ ve vuốt nơi hơi nhô ra trên gáy hắn, nói nhỏ: “Tớ biết là chỉ vì cậu đang động dục thôi, tớ biết mà.”
Tay cậu lần xuống dưới, sờ bên hông Long Cảnh, từ từ buông cái ôm ra.
“Nếu một ngày nào đó Long Cảnh hôn tớ thật thì tốt quá.” Đoàn Sơn Nhu cười với hắn, chẳng hiểu đang ước nguyện với ai.